Phải Lòng

Chương 1: Trong mộng, ngoài mộng

"Được rồi, ngủ đi."

Cô cất đồng hồ vào trong túi chiếc áo blouse màu trắng.

Cô đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước bàn làm việc nhâm nhi một ngụm trà.

Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi người đàn ông đang nằm trên giường dù chỉ một giây.

Người đàn ông nằm trên chiếc giường nhỏ rộng tầm 1m50, hai cúc áo sơ mi không cài, để lộ yết hầu nhô ra, vạt áo sơ mi vén gọn trong quần được bao bọc bằng chiếc thắt lưng đắt giá.

Xuống dưới nữa là đôi chân, chân anh vừa thẳng vừa dài.

Mạc Viêm Dương là bệnh nhân của cô, anh mắc phải chứng bệnh có chướng ngại về tâm lý.

Hai người bọn họ đã quen biết nhau một thời gian dài rồi.

Mười năm trước, Mạc Viêm Dương 21 tuổi, còn cô thì 19 tuổi, cả hai người đều theo học tại trường đại học Kyoto.

Mùa hè năm đó, Mạc Viêm Dương đi nộp tài liệu cho giảng viên hướng dẫn thì tình cờ nhìn thấy giảng viên đang có quan hệ bất chính với nữ sinh, khiến cho Mạc Viêm Dương luôn giữ mình trong sạch gặp phải chướng ngại tâm lý.

Mạc Viêm Dương vừa quay đầu thì phát hiện Khúc Nhu đang đỏ mặt cúi đầu.

Khúc Nhu yên lặng di chuyển bước chân, nhường chỗ cho Mạc Viêm Dương đi tới thùng rác phía sau nôn thốc nôn tháo.

Sau đó, Mạc Viêm Dương ngạc nhiên.

"Cô … Cô không cảm thấy buồn nôn sao?"

Khúc Nhu sửng sốt một hồi.

"Chuyện nam nữ là nhu cầu bình thường, tại sao phải buồn nôn?"

"Bỏ qua vấn đề nhân cách của thầy hướng dẫn, thì họ chỉ làm những gì họ muốn, không phải sao?"

Phải đến mãi sau này, Mạc Viêm Dương mới biết được nữ sinh mà mình gặp chính là chuyên gia tâm lý giỏi nhất của đại học Kyoto.

Sau khi Mạc Viêm Dương tốt nghiệp, hai người cũng không còn gặp lại, cho tới … một tháng trước.

Khúc Nhu vừa cởϊ áσ blouse, vừa nhớ lại cảnh hai người gặp lại nhau.

Anh đeo khẩu trang, đã nhiều năm không gặp, cơ thể anh đã nhiễm đủ thứ vật chất phàm tục, cô y tá đưa Mạc Viêm Dương tới văn phòng nói bây giờ anh đang làm Tổng Giám đốc của tập đoàn Mạc thị. Sau khi tốt nghiệp bất ngờ gặp phải tai nạn giao thông khiến bắp chân phải bị thương nên không thể đứng trong thời gian dài, nên anh mới ngồi xe lăn.

Tóm lại đẹp trai, nhiều tiền nhưng lại là người què.

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, Mạc Viêm Dương tháo khẩu trang xuống, thẳng lưng ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào đầu gối khiến Khúc Nhu nhất thời chói mắt.

Cuối cùng, cũng gặp lại.

Mộ Viêm Dương nói: "Đã lâu không gặp, bác sĩ Khúc."

Khúc Nhu thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Xin chào, Mộ tổng."

Mộ Viêm Dương xảy ra tai nạn xe hơi vào buổi tối hôm tổ chức lễ tốt nghiệp.

Tới bữa tiệc, tất cả sinh viên đều được mời tới KTV để hát hò, uống rượu, ngay sau khi tốt nghiệp, tính cách của từng người đều lộ ra, mọi người tụ tập thành hai ba nhóm.

Không ít bạn học nữ tỏ tình với Mạc Viêm Dương, có thể bởi vì uống quá nhiều, hoặc là có ý đồ, có mấy nữ sinh cởϊ qυầи áo tại chỗ muốn làʍ t̠ìиɦ với Mạc Viêm Dương.

Mạc Viêm Dương, người chưa từng làm chuyện đó, sắc mặt nhợt nhạt ôm bụng chạy ra khỏi KTV, không may bị một chiếc ô tô đâm phải nên bị thương ở chân.

Cho tới bây giờ, Mạc Viêm Dương vẫn chưa từng yêu đương, mà chỉ tập trung vào việc phát triển và quản lý tập đoàn Mạc thị.

Nhưng anh đã 31 tuổi, cũng đến lúc phải lấy vợ sinh con…

Nghe thấy tên của Khúc Nhu từ bác sĩ tâm lý do trợ lý giới thiệu, Mạc Viêm Dương theo bản năng đi đến.



"Ngài Mạc?"

Khúc Nhu cúi người nhẹ giọng gọi Mạc Viêm Dương, sau khi xác định Mạc Dương Viêm đã ngủ say, cô đưa tay vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai.

"Mạc Viêm Dương, đắc tội rồi."

Khúc Nhu kéo rèm cửa lại, chỉ để lại một tia sáng yếu ớt.

Cô nhẹ nhàng tháo thắt lưng của Mạc Viêm Dương, không tiếng động kéo khóa quần của anh xuống.

Nhìn dươиɠ ѵậŧ dưới lớp qυầи ɭóŧ, cô hít sâu một hơi.

Cô thầm nhủ trong lòng.

Không có gì, đây đã là lần thứ ba cô nhìn thấy nó, đừng căng thẳng, tất cả chỉ là giúp Mạc Viêm Dương vượt qua chướng ngại.

Nhưng cô không biết khi tay cô vừa chạm vào khóa kéo, cơ thể đang chìm trong giấc mơ lại căng lên một chút.

Khúc Nhu cẩn thận nắm lấy dươиɠ ѵậŧ không cương của Mạc Viêm Dương, giữ trong lòng bàn tay, cúi đầu về phía trước, nước miếng từ đầu lưỡi chảy ra nhỏ xuống qυყ đầυ, sau đó cô nhẹ nhàng xoa nắn.

Khúc Nhu cũng không có kinh nghiệm, mấy kĩ năng khiến đàn ông cương cô đều học từ mấy bộ phim mà em gái cô giấu.

Nhớ lại lần đầu tiên cô chữa trị cho Mạc Viêm Dương, anh mơ mơ màng màng không ngừng nói không được làm, lúc đó Khúc Nhu cố nén đỏ mặt, chủ động nắm lấy dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.

Lần thứ hai, Mạc Viêm Dương không còn chống cự như lần đầu tiên, trong lúc mê mang nói chuyện, anh chủ động nắm lấy tay cô.

Dù đã trải qua hai lần nhưng Khúc Nhu vẫn xấu hổ, lo lắng và phấn khích.

Lần này Mạc Viêm Dương không phát ra âm thanh, dươиɠ ѵậŧ dưới tay Khúc Nhu cũng lớn dần.

Khúc Nhu phát hiện thứ trong tay càng lúc càng lớn. Thật ra cô không cần phải thực hiện những ca như vậy, nhưng anh là Mạc Viêm Dương, người mà cô thích từ nhỏ.

"Ưm~"

Người đàn ông phát ra tiếng rên khẽ, đôi môi khẽ hé mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy khó nói nên không thốt ra được thành lời.

Khúc Nhu dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, sau khi xác định anh vẫn đang trong trạng thái thôi miên, mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm.

"Muốn…"

Mạc Viêm Dương lại phát ra tiếng, lần này Khúc Nhu nghe thấy, nhích lại gần một chút.

"Muốn, cho tôi."

Giọng nói trầm khàn của anh khiến cô vô thức nuốt nước bọt.

Cô hơi bối rối, hiển nhiên người đàn ông không vừa lòng cô chỉ dùng tay xoa nắn, muốn nhét vào thứ khác.

Khúc Nhu cắn môi, cởi giày cao gót, leo lên giường, ngồi trên đùi Mạc Viêm Dương.

Hôm nay cô mặc váy dài nên bên trong không có quần bảo hộ, lúc này qυầи ɭóŧ lụa áp vào dươиɠ ѵậŧ, cả người cô run rẩy.

Nóng quá… Thật mềm mại.

Nhưng tiếp theo cô phải làm gì?

Khúc Nhu sững sờ, da đầu dần dần tê dại, nhất thời ngẩn người.

Nhưng Mạc Viêm Dương ở dưới người cô rất đói khát, nhắm mắt tùy tiện cua loạn, ngón tay hung hăng nắm chặt lấy mông cô, xuyên qua qυầи ɭóŧ cọ xát vào người cô.

Dươиɠ ѵậŧ lớn cọ sát bên ngoài qυầи ɭóŧ, cơ thể mềm mại cảm nhận dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trượt lên trượt xuống, cọ xát vào hoa huyệt của cô hết lần này tới lần khác, khiến cơ thể cô tê dại, ngứa ngáy chưa từng có.

Khúc Nhu che miệng, cô sợ mình hét lên sẽ đánh thức người bên dưới thì tất cả những gì làm trong mấy ngày qua sẽ mất hết.

Rất nhanh cô phát hiện qυầи ɭóŧ của mình đã ướt sũng, không biết là dịch từ dươиɠ ѵậŧ Mạc Viêm Dương hay dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, ướt đến mức nghe thấy tiếng lách tách.

Không!

Không thể tiếp tục!

Cô không thể giúp nó!

"A… ưm…"

"Mạc… Mạc Viêm Dương mau dừng lại, dừng lại đi!"

Đột nhiên, đầu óc Khúc Nhu trống rỗng, hai tay che kín miệng, theo tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của người đàn ông phía dưới, thân thể mềm mại của cô không ngừng run lên, một luồng hạ lưu từ hạ thân chảy ra.

Mãi cho đến khi ngửi thấy mùi tanh trong không khí, Khúc Nhu mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Mạc Viêm Dương bắn vào qυầи ɭóŧ của cô, cô hoảng sợ đứng dậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo chân cô chảy xuống quần anh và trên giường.

Mạc Viêm Dương cảm thấy mí mắt nặng trĩu, rất muốn mở mắt ra xem là mơ hay thật, nhưng anh không làm được.

Tuy nhiên, cũng không sao cả.

Bởi vì sau hai lần điều trị đầu tiên, anh luôn cảm thấy lưng đau nhức, lần này trước khi thôi miên, anh đã bật camera điện thoại dựng đứng nó trên xe lăn.

Vì Kiều Nhu quá lo lắng nên cô không hề nhận ra…