Phải Lòng

Chương 2: Vợ tương lai của tôi.

Khúc Nhu bị tiếng cãi cọ ồn ào dưới lầu đánh thức, cô mặc áo hoa hai dây từ trên lầu đi xuống nhìn vào phòng khách, Mạc Viêm Dương cũng đang nhìn cô.

Ba Khúc và ba Mạc đang cãi nhau.

“Hôn ước là chuyện của Mạc Phàm Trần và Khúc An, hai bọn chúng chạy trốn, hôn ước cũng huỷ bỏ, tại sao phải đổi người?”

“Ông cho rằng tôi không muốn huỷ sao? Nhưng đây là mệnh lệnh của lão gia tử, con trai tôi không lấy con gái ông, thì tôi có nhà cũng không được về!”

“Ông nghĩ con gái tôi là món đồ thay thế sao? Con trai ông cũng là đồ thay thế sao?”

“Khúc Thông, ông nói chuyện có lý chút được không, hôn ước là do trưởng lão lập ra, nếu ông muốn cãi nhau thì đến mà gặp họ!”

“Ồ, được thôi, muốn lấy con gái của tôi, đưa một nửa gia tài của Mạc gia tới đây!”

“Ông, lão già vô lý…”

Thấy hai người sắp đánh nhau, Mạc Viêm Dương quay xe lăn tách hai người ra.

Mạc Viêm Dương nhìn ba Khúc, ngay cả lúc ngồi xe lăn thì khí chất của anh cũng hơn hẳn ba Khúc.

“Chú Khúc, ba, con muốn nói chuyện riêng với bác sĩ Khúc, được chứ ạ?”

--

Trong phòng của Khúc Nhu chứa đầy sách, đủ các thể loại, danh sách ghi chú còn cao hơn cả người cô.

Trên giường chỉ có thể chứa một người, Mạc Viêm Dương lạc lõng ngồi trên ấy.

Khúc Nhu ngồi đối diện với anh, hình ảnh Mạc Viêm dương đứng dậy khỏi xe lăn, đi lên cầu thang đi tới chỗ cô vẫn còn lởn vởn trong tâm trí.

Anh cao lớn, cảm giác không giận tự uy.

Khúc Nhu chỉnh kính: “Không nghĩ tới anh trai vị hôn phu của em gái tôi lại là anh.”

Mạc Viêm Dương lật xem điện thoại trong tay: “Không nghĩ tới chúng ta còn có loại quan hệ này.”

Khúc Nhu sửng sốt: “Có quan hệ gì?”

Mạc Viêm Dương nhàn nhạt trả lời: “Rất nhanh sẽ thành vợ chồng.”

Ồ, đúng.

Mặc dù cô mới nghe được một nửa cuộc cãi vã vừa rồi, nhưng cơ bản cũng nắm rõ được tình hình.

Nói tóm lại, cô và Mạc Viêm Dương sắp kết hôn, nhưng ba cô không đồng ý, ông không muốn cô làm người thay thế.

Thấy Khúc Nhu đang phân tâm, Mạc Viêm Dương ngừng lật điện thoại, dường như anh đã đưa ra một quyết định quan trọng, anh ngước mắt lên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Bác sĩ Khúc, chúng ta kết hôn đi.”

Khúc Nhu chớp chớp mắt: “Cái… Cái gì?”

Mạc Viêm Dương nói: “Cô biết rõ tình hình của tôi, vì thuận tiện cho việc điều trị, bác sĩ Khúc đã… nhìn thấy tất cả của tôi, vì vậy cô phải chịu trách nhiệm.”

Khúc Nhu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được: “Anh đang nói cái gì vậy! Anh có biết mình đang nói gì không?”

Hai người nhìn nhau, trong bầu không khí có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.

Ánh mắt của Mạc Viêm Dương vẫn trong sáng như trước, mất đi vẻ sắc bén thường ngày, thay vào đó là vẻ nhu hoà.

Khúc Nhu cảm thấy sống lưng ớn lạnh trước cái nhìn chằm chằm của anh, cô sợ hãi, như thể bí mật của mình đã bị đối phương nắm được.

Mà bí mật đó, một khi anh nói ra, sẽ dẫn hai người họ vào địa ngục không thể cứu vãn.

Khúc Nhu nắm chặt tay, mang theo tia hi vọng cuối cùng: “Ngài Mạc, có một số chuyện không thể tuỳ tiện nói ra, cẩn thận một chút.”

Mạc Viêm Dương quay đầu, bất đắc dĩ cong khoé môi, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, mở album điện thoại, tìm được một đoạn video ẩn, bấm vào.

Trong video không có âm thanh, nhưng khi màn hình chuyển tới trước mặt Khúc Nhu, Khúc Nhu gần như không nghĩ được gì nữa, trong mắt đầy sự tức giận lao về phía trước.

“Mạc Viêm Dương! Anh ăn cắp video! Anh phạm pháp!”

Mạc Viêm Dương rút tay về, Khúc Nhu nghiêng người, trực tiếp đè anh xuống giường.

Khúc Nhu vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Mạc Viêm Dương.

Chỉ cần một cái liếc mắt, khiến cô ấy đắm chìm trong đó.

Khúc Nhu nằm trong ngực anh, váy hoa và áo sơ mi ngăn cách giữa hai người, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ nhịp tim của đối phương…

Mạc Viêm Dương không chạm vào cô, bởi vì cô tập trung giật điện thoại mà mất tập trung.

Dù trong tư thế mơ hồ, hai tay của Mạc Viêm Dương vẫn nghiêm túc đặt sang hai bên.

Mạc Viêm Dương nói: “Đây là lúc bác sĩ Khúc thôi miên tôi, có video bằng chứng. Nếu cô không đồng ý kết hôn với tôi, tôi nghĩ rằng tôi có quyền kiện cô, đúng không?”

Khúc Nhu vốn bị Mạc Viêm Dương mê hoặc trong chốc lát, nghe xong câu này lập tức trở nên hung dữ, trực tiếp đè lên đùi Mạc Viêm Dương, vươn cánh tay mảnh khảnh, thân trên hướng về phía trước.

---

Khoảnh khắc cô giật điện thoại, thân dưới của anh như đóng băng, không dám nhúc nhích.

Khúc Nhu rũ mắt, mấy sợi tóc xoã bên tai rơi xuống trán Mạc Viêm Dương.

Lỗ tai Khúc Nhu đỏ bừng, nhưng không dám cử động, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vì cô đang ngủ trưa nên không mặc áo ngực, lúc này do cử động mạnh nên phần lớn ngực bị lộ ra ngoài, khe ngực của cô dán lên mặt Mạc Viêm Dương.

Khúc Nhu thầm nói không ổn, nhưng cô đang định đứng dậy, thì một bàn tay từ phía sau nắm lấy eo cô, buộc cô phải tới gần khuôn mặt ấy.

Hơi thở của Mạc Viêm Dương phả vào làn da trần trụi khiến cô run lên.

“Không… Mạc Viêm Dương…”

Tiếng rêи ɾỉ truyền tới bên tai, yết hầu của Mạc Viêm Dương khẽ trượt: “Bác sĩ Khúc, người phụ nữ trong mộng của tôi chính là cô.”

Lúc anh bị thôi miên, lúc anh thoát khỏi giấc mộng, hình bóng Khúc Nhu lúc học đại học cứ luôn lảng vảng.

Cho đến một tuần trước,lúc anh xem video trên điện thoại, anh mới chắc chắn hơn một điều.

Không phải anh không có hứng thú với tìиɧ ɖu͙© mà là người đó không phải là cô, không phải là Khúc Nhu.

Mạc Viêm Dương ôm chặt Khúc Nhu, vùi cả khuôn mặt vào giữa khe ngực của cô.

Không biết Khúc Nhu đang hồi hộp hay là mong chờ, Mạc Viêm Dương vươn đầu lưỡi quét qua làn da của cô, cảm giác ngứa ngáy như dòng điện truyền khắp cơ thể cô, khiến cô theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Khúc Nhu vội vàng xô đẩy: “Mạc Viêm Dương… Anh đừng như vậy, tôi không thể…”

Nhưng bàn tay to vẫn nắm chặt lấy eo cô, ngực cô đau nhói, Khúc Nhu hét lên một tiếng, hai tay đẩy Mạc Viêm Dương ra, ấn mạnh vào hai bên vai anh.

Cuối cùng Mạc Viêm Dương cũng nhìn lên.

Nước bọt của Viêm Dương vẫn còn đọng trên ngực của Khúc Nhu, sau đó xuất hiện một dấu răng vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Mạc Viêm Dương sáng ngời: “Vợ tương lai của tôi, vυ' em cũng lớn thật đó.”

Khuôn mặt Khúc Nhu đỏ bừng, cô cắn chặt môi, không dám nhìn Mạc Viêm Dương.

Ai có thể ngờ đường đường là tổng giám đốc Mạc thị, người mà ai cũng nghĩ là thanh khiết, lúc này lại có thể nói ra những điều trắng trợn như vậy.

Sau khi bình tĩnh lại, Khúc Nhu nghiêm túc nói: “Mạc Viêm Dương, hôn nhân không phải trò đùa của trẻ con, đa số hôn nhân không có tình cảm đều có kết cục bi thảm.”

Mạc Viêm Dương rút bàn tay đang đè ở eo cô ra, cẩn thận nâng nửa bầu ngực lộ ra của cô vào trong váy hoa.

“Khúc Nhu, anh có tình cảm với em, anh muốn thử làm quen.”

----

Sau khi ba Khúc kìm nén cơn giận, đuổi cha con nhà họ Mạc đi, ông bất lực nhìn Khúc Nhu đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha.

“Đại Bảo, con thật sự muốn kết hôn với người tàn tật?”

Khúc Nhu nhún vai, tư thế khác hoàn toàn với lúc dối mặt với Mạc Viêm Dương: “Nuôi cá lâu như vậy, tại sao không thể ăn?”