Khanh Nhi ngồi trước bàn trang điểm, cô ta nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Tống Vĩnh Kỳ. Cuối cùng, tất cả sự ngụy trang và kiên cường đều sụp đổ trong nháy mắt, cô ta dựa trước bàn trang điểm, khóc không thành tiếng!
Tiếng bước chân lại vang lên, cô ta vội ngẩng đầu, tưởng Tống Vĩnh Kỳ đi rồi lại quay lại.
Nhưng, người xuất hiện trong tầm mắt, lại là Khổ Nhi.
Khổ Nhi đứng bên cạnh cô ta, từ trong ngực rút ra một cái khăn tay, đưa cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Khanh Nhi tiểu thư, người tại sao lại khóc?”
Khanh Nhi lành lùng lau đi nước măt của mình, nói: “Ngươi còn không đi sao? Ai cho phép ngươi vào đây?”
Khổ Nhi mỉm cười, kéo chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh cô ta: “Ta nói với Hoàng thượng, sau này để ta hầu hạ tại Vĩnh Minh cung, Hoàng thượng ân chuẩn rồi!”
Khanh Nhi đột nhiên tức giận, đứng lên nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Huynh ấy ân chuẩn ta còn chưa đồng ý, ngươi ra ngoài cho ta, cút!” Nói xong, đưa tay kéo Khổ Nhi, dùng sức rất lớn đẩy Khổ Nhi ngã xuống đất.
Khổ Nhi từ từ đứng lên dáng vẻ sợ hãi rụt rè khi nãy thay đổi thành lạnh lùng, nàng ta đưa tay chỉnh lại tóc tai, chậm rãi nói: “Mấy năm không gặp, ngươi vẫn bá đạo như trước đây!”
Khanh Nhi giật đầu nhìn nàng ta, ánh mắt không dám tin, hô hấp lúc đó như dừng lại, gương mặt tái nhợt, cô ta lắc lắc đầu, sợ hãi nói: “Ngươi nói cái gì?”
Khóe miệng Khổ Nhi nhếch lên, nở một nụ cười: “Ngươi sợ sao? Ngươi hạ độc ta, khi ngươi đẩy ta xuống vực ngươi nửa điểm sợ hãi cũng không có, tại sao bây giờ lại sợ?”
Sắc hồng trên mặt của Khanh Nhi dần rút đi, trợn trừng mắt, nhìn đăm đăm vào Khổ Nhi, cô ta lùi lại, đυ.ng phải ghế trước bản trang điểm, chiếc ghế đổ ra phát ra một âm thanh chói tai.
Cô ta dường như bị âm thanh đó dọa sợ, cả người nhảy ra, chỉ vào Khổ Nhi nói: “Không, ngươi không phải sư tỷ, ngươi không phải nàng ta, nàng ta đã bỏ trốn theo trai, nàng ta cùng A Ngưu bỏ trốn rồi, sẽ không quay lại nữa!”
Khổ Nhi cười lạnh: “Vậy sao? Ta bỏ trốn theo trai hay là đã chết, trong lòng ngươi rất rõ ràng, những năm nay, ngươi luôn tự mình dối mình, ngươi không thể đối mặt với sự thật là ngươi đã gϊếŧ chết ta và A Ngưu, cho nên ngươi đã nói với chính mình và mọi người là chúng ta bỏ trốn cùng nhau, nhưng mà, sư muội, ngươi lừa được người bên cạnh, cũng không thể lừa được bản thân ngươi, ngươi lừa được lương tâm của chính ngươi sao?”
Một câu sư muội, đã xé bỏ lớp ngụy trang của Khanh Nhi, cô ta bịt tai lại, hét lên: “Không, ngươi không phải tỷ ấy, ngươi không phải tỷ ấy, tỷ ấy bỏ trốn rồi, tỷ ấy nói với ta, tỷ ấy rất hạnh phúc, tỷ ấy sẽ không trở lại, tỷ ấy muốn đem sư huynh cho ta, ngươi cút, ngươi cút cho ta!” Nói xong, như một kẻ điên xông đến, đẩy Khổ Nhi ra.
Khổ Nhi đứng lên, lạnh lùng nói: “Được, ngươi tiếp tục tự lừa dối mình nữa đi, sự thật cuối cùng cũng sẽ sáng tỏ thôi.” Nói xong, phất áo mà đi.
Khanh Nhi khuỵu xuống trên đất, bịt chặt hai tai, hai mắt vô thần lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không, ngươi không phải tỷ ấy, tỷ ấy cùng người khác bỏ trốn rồi, ngươi không phải tỷ ấy…”
Khổ Nhi ra khỏi Vĩnh Minh cung, Tống Vĩnh Kỳ đang ở bên ngoài, Khổ Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ, tiến lên hành lễ: “Hoàng thượng, nô tỳ dựa theo phân phó của người mà nói rồi!”
Tống Vĩnh Kỳ hơi gật đầu: “Ừm, trẫm đều nghe thấy cả rồi.” Chàng ngẩng đầu nhìn Khổ Nhi, chậm rãi nói: “Nhưng, không có kêu ngươi nói đẩy xuống vực, cũng không có nói hạ độc, trẫm nhớ câu ban đầu nói với ngươi là khi ngươi hại chết ta sao không sợ hãi? Ngươi tại sao tự ý thay đổi từ ngữ?”
Khổ Nhi hơi sững lại, thần sắc có chút hoảng, nói: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ chỉ là cảm thấy địa phương mà Hoàng thượng nói là trong núi, lại nói nàng ta dùng độc rất giỏi, bèn nói thành như vậy!”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng ta, hồi lâu cũng không chớp mắt.
Khổ Nhi bị nhìn như vậy thấy có chút không tự nhiên, ngập ngừng nói: “Hoàng thượng là đang tức giận nô tỳ sao?”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, trầm ngâm nói: “Không có, ngươi đi đi, chuyện này không được nói với Ôn Yến!”
“Vâng!” Khổ Nhi dường như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ rồi rời đi.
Tống Vĩnh Kỳ hỏi Chung Chương bên cạnh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Chung Chương thành thật nói: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy Khổ Nhi cô nương hình như có điều giấu diếm!”
Tống Vĩnh Kỳ thở dài, nói: “Trẫm cảm giác, nàng chính là sư muội của trẫm.”
Chung Chương ngẩn người: “Cái này, nếu như là nàng ta, tại sao không thừa nhận?”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu cười khổ, vừa đi vừa nói: “Hai vị sư muội này của trẫm, trẫm đều không hiểu rõ!”
Khổ Nhi về đến Thái Vi cung, cũng không nhắc với Ôn Yến chuyện Tống Vĩnh Kỳ kêu nàng ta đi làm gì, nàng ta trầm mặc khiến Ôn Yến lo lắng, hỏi: “Có phải không thích ứng được cuộc sống trong Hoàng cung không?”
Khổ Nhi lắc đầu, cười khổ nói: “Có chỗ nào không thích ứng được chứ? Nơi này so với nơi ta ở trước đây, thật sự tốt hơn rất nhiều!”
Ôn Yến thấy tội nghiệp nàng ta, nói: “Đều đã qua rồi, không cần nhớ đến chuyện trong quá khứ nữa, hãy hướng về tương lai!”
Ánh mắt long lanh của Khổ Nhi nhìn Ôn Yến, muốn nói lại thôi.
Ôn Yến nói: “Ngươi không muốn nói thì đừng nói, mỗi người đều có những chuyện không nguyện ý nói ra. Ngươi có, ta cũng có, bây giờ sống tốt, thì đã mạnh hơn trước rồi.”
Khổ Nhi có chút kinh ngạc, hơi ngẩn ra nhìn Ôn Yến, suy nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của cô.
Ôn Yến cười cười, vỗ vai nàng ta, nói: “Ngươi không nói, vậy ta cái gì cũng không biết.” Nói xong, rồi đi vào trong.
Khổ Nhi đứng lặng lẽ ngoài hành lang, thần sắc buồn bã.
Gió thu thổi qua, lá vàng trên cây rơi xuống, bay khắp nơi, Khổ Nhi chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, lại dùng sức, cũng không nở nổi nụ cười.
Sự thăm dò của Tống Vĩnh Kỳ, vô nghi ngờ là ép chó nhảy tường.
Ngày hôm sau, chàng bèn hạ chỉ sắc phong Khanh Nhi làm Vân Lăng công chúa, bộ lễ lo liệu lễ sắc phong, hơn nữa còn viết tên của Khanh Nhi vào Vương tịch.
Người trong hậu cung lũ lượt đến tặng quà, Hoàng Thái hậu sau khi biết cười nói: “Chuyện này sớm phải nên làm rồi, để Khanh Nhi không danh không phận ở trong hậu cung thời gian dài như vậy, người ngoài chắc chắn sẽ nói ra nói vào, hiện nay phong làm công chúa, lại tìm một người tốt gả đi, vậy thì mỹ mãn rồi!”
Lời này truyền đến Vĩnh Minh cung, Khanh Nhi cái gì cũng không nói, nằm lặng lẽ trên ghế cả nửa ngày, không ăn không uống.
Đến buổi chiều, cô ta bỗng nhiên đứng dậy, dẫn Thanh Hoa đến Thái Vi cung.
Ôn Yến đang đọc sách ở trong cung, Thiên Sơn vẫn ở Tư Không phủ còn chưa về, bệnh tình của nàng ta mặc dù đã đỡ rất nhiều rồi, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên, còn phải chữa trị một khoảng thời gian nữa.
Khổ Nhi và Bát Nương đang nói chuyện bên ngoài tẩm điện, nhưng mới nói được vài câu, ngẩng đầu thì thấy Khanh Nhi dẫn người xông đến, Bát Nương vội vàng tiến đến hành lễ: “Tham kiến Vân Lăng công chúa!”
Khanh Nhi đứng đó, liếc nhìn Bát Nương, lạnh lùng nói: “Lễ sắc phong còn chưa tiến hành, một tiếng công chúa này của ngươi có phải gọi sớm quá không?”
Bát Nương mỉm cười: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, vậy đó chính là chuyện đã định rồi, nô tỳ nên nói tiếng chúc mừng công chúa mới phải!”
Khổ Nhi cũng khom người hành lễ: “Nô tỳ cũng tham kiến công chúa điện hạ!”
Khanh Nhi liếc nhìn Khổ Nhi. Hai mắt như phát ra lửa, lạnh lùng nói: “Đồ giả mạo nhà ngươi, tại sao còn không rời khỏi Hoàng cung?”
Khổ Nhi cười cười: “Công chúa nói gì vậy? Nô tỳ chính là nô tỳ, không phải đồ giả mạo!”
Bát Nương hỏi: “Công chúa hôm nay đến là việc gì ạ?”
Khanh Nhi hỏi: “Ôn Yến đâu?”
“Ngươi tìm ta?” Ôn Yến đứng ở bên cửa, Khanh Nhi khi đến cô đã biết, đặt sách xuống đi ra, cô ta cuối cùng cũng nột lớp ngụy trang rồi, một câu cũng tỷ tỷ hai câu cũng tỷ tỷ.
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Ta muốn nói với ngươi mấy câu!”
Ôn Yến điềm nhiên nó: “Vào đi!”
Khanh Nhi quay đầu nói với Thanh Hoa: “Ngươi ở chỗ này đợi!” Dứt câu, bước vào trong.
Bát Nương và Khổ Nhi muốn vào trong điện hầu hạ, nhưng Khanh Nhi quay qua nhìn, khí thế ép người nói: “Các ngươi đều không được vào!”
Bát Nương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ôn Yến,
Ôn Yến gật nhẹ: “Các ngươi đợi để bên ngoài!”
Khanh Nhi thẳng lưng, đột nhiên bước vào trong điện, sau đó còn đóng chốt cửa lại.
Dù đóng cửa, trong điện vẫn rất sáng, cửa sổ bốn phía mở, ánh nắng lọt qua cửa sổ, chiếu rõ vào những hạt bụi li ti trong không khí.
Khanh Nhi cười lạnh: “Còn chưa phải là Hoàng hậu, mà đã bày ra tư thế đó, sao bây giờ không giả vờ làm tỷ tỷ dịu dàng sao? Như ý ngươi muốn, cho nên không cần giả vờ nữa?”
Ôn Yến điềm nhiên nói: “Đúng thế, ta được như ý rồi, cho nên không cần giả vờ với ngươi nữa, có gì thì nói thẳng đi, nếu là mấy cái trò bát quái nữa thì bớt bớt lại đi!”
Khanh Nhi nhìn thẳng cô, lạnh giọng nói: “Bát quái sao? Người thắng lợi đương nhiên sẽ chọn câu dễ nghe để nghe, nhưng, có những lời không hay, đó là sự thật!”
Ôn Yến Nhìn cô ta: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khanh Nhi Nhìn cô, trong mắt chất chứa hận ý, không cam tâm, như ánh mắt độc xà bắn ra, miệng cô ta phun ra những lời lẽ độc ác: “Ngươi là nữ nhân đầy tâm kế nhất mà đời này ta đã gặp được, rõ ràng nói sẽ không để ý chuyện giữa sư huynh và Nhu phi, nhưng trong lòng ngươi không biết đã đố kỵ bao nhiêu, thậm chí nhiều lần hạ độc khống chế với Nhu phi, ngươi biết Trần Vũ Trúc mang thai, ngươi sợ nàng ta đoạt đi vị trí của ngươi, cuối cùng đã ác độc hại chết nàng ta, cuối cùng mặt không đổi sắc đến lừa sự tin tưởng của Trần Nguyên Khánh. Ngươi biết sư huynh đã từng đối với ta có hảo cảm, cho nên trăm phương ngàn kế tạo áp cho ta, thậm chí không tiếc lời nói xấu về ta trước mặt sư huynh, khiến sư huynh thất vọng với ta, thậm chí còn muốn gả ta đi, mà bản thân ngươi, thao túng hậu cung, trở thành quốc hậu, nhưng ta nói cho ngươi biết, không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”
Ôn Yến lắc lắc đầu, mỉm cười: “Ngươi có bệnh hoang tưởng à? Người hạ độc với Nhu phi và Trần Vũ Trúc chính là ngươi, ngươi đổ lên người ta là có ý gì? Nơi này không có người ngoài, ngươi sao không thống khoái mà thừa nhận? Dám làm mà không dám nhận, đây không phải là tính cách của ngươi!”
Khanh Nhi run lên: “Hay cho một câu dám làm không dám nhận! Ngươi dám nói ngươi không có đố kỵ? Ngươi dám nói sẽ chúc phúc cho sư huynh và Trần Vũ Trúc không? Ngươi dám nói trong lòng ngươi một chút để ý cũng không có không? Ngươi dám nói trong lòng ngươi không từng mong Nhu phi và Trần Vũ Trúc chết đi? Ngươi nếu dám nói, vậy ngươi chính là ngụy quân tử, khẩu thị tâm phi.”
Ôn Yến cảm thấy Khanh Nhi có chút kỳ lạ, cô nhìn Khanh Nhi nói: “Khanh Nhi, ngươi nếu không phải cố ý, vậy thì, tâm lý của ngươi nhất định xảy ra vấn đề, đem những chuyện mình làm đổ hết lên người ta, hơn nữa, ta tin Vĩnh Kỳ có hảo cảm với ngươi, nhưng đây chỉ là tình huynh muội, không có ý gì khác. Chàng hy vọng ngươi vui vẻ hạnh phúc, nhưng tuyệt không có ý niệm muốn ở bên ngươi.”
Khanh Nhi đột nhiên bật cười, Ôn Yến hơi sững lại, vô thức phòng bị.
Khanh Nhi rút từ tay áo ra con dao găm, con dao dưới ánh sáng lóe sáng, khi Ôn Yến tưởng cô ta sẽ tấn công mình, thì thấy cô ta cầm con dao găm đâm vào bụng của cô ta.
Ôn Yến hoảng sợ nhìn cô ta, nhìn thấy khóe miệng của cô ta nở ra một nụ cười lạnh đầy ác độc: “Ngươi muốn làm Hoàng hậu sao? Nằm mơ đi!”
Máu trào ra, sau đó, Khanh Nhi liền hét lên: “Được, ngươi chẳng qua muốn ta chết, vậy ta chết cho ngươi xem!”
Ôn Yến vô thức lao đến đỡ cô ta, lúc đấy, cửa bị mở ra, Ôn Yến ngẩng đầu, người đến, chính là Tống Vĩnh Kỳ!