Sau khi Ôn Yến ra khỏi hồ nước, toàn trên trên dưới đều là dấu đỏ giống như sắp chảy máu.
Tống Vĩnh Kỳ ấm áp bôi thuốc cho cô, bôi toàn thân, nhón tay của chàng đem theo sự thương tiếc, mỗi chỗ đều bôi rất cẩn thận. Sau đó, chàng mặc lại đồ ngủ cho Ôn Yến, nhìn cô, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta còn có chuyện cần làm!”
Ôn Yến duỗi tay kéo chàng, ngước mắt hỏi: “Chàng không muốn biết tối nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng: “Chuyện tối nay, nàng vui không?”
Ôn Yến sững sờ, không rõ ý của chàng.
Tống Vĩnh Kỳ vươn tay che mắt nàng, hôn lên tóc nàng: “Chuyện xảy ra tối nay, để nó qua đi, chuyện không vui đừng nhớ nữa, chúng ta cùng nhau quên nó đi được không?”
Ôn Yến nhìn chàng chăm chú: “Thϊếp tối nay bị người ta hạ độc!”
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạt, ánh mắt dừng trên mặt nàng một lát, mới nói:”Nàng bị hạ độc, mà nàng không biết?”
“Thϊếp không biết cũng không kỳ quái…”
“Ta tận mắt thấy nàng kiểm tra rượu, cây châm đó của nàng có thể thử động, nhưng, châm không đổi màu, nàng cũng không trúng độc.” Giọng của Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng trống rỗng, giống như truyền tới từ địa ngục: “Mà rượu hôm nay, không phải chỉ mình nàng uống, thức ăn tối nay, cũng không phải mình nàng ăn.”
Ôn Yến không nói nữa, im lặng nghe chàng nói, trong lòng từ từ sinh ra thất vọng. Chàng không tin cô!
Ánh mắt chàng nhìn cô: “Như vậy, nàng nói nàng bị người ta hạ độc ở đâu?”
Ánh mắt chàng như ngọn lửa, ngữ khí lại nhẹ nhàng chảy nước, chàng cố gắng tạo ra một hình tượng giả tạo, đó là chàng không để ý chút nào đến việc tối nay, chàng còn không nhẹ giọng thì thầm với cô, tất cả là thay đổi mà trước nay chưa từng có. Nhưng mà, chàng rõ ràng là một diễn viên không thành công, tất cả cảm xúc trong lòng chàng, đều cô ra trong mắt chàng.
Tức giận, đau lòng, khổ sở, phản bội…
Nếu Ôn Yến có thể hiểu chàng ít một chút, có lẽ sẽ bị chàng lừa, nhưng nàng lại rất hiểu chàng, cho nên cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn bây giờ của chàng, nhưng cô không có cách nào giải thích, vì ngày cả cô cũng không biết cuối cùng là ai hại cô.
Đối mặt với câu hỏi như không quan tâm của chàng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Chàng cho thϊếp một chút thời gian, thϊếp sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!”
Chàng nhíu mày nhìn cô có chút sắc bén, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Trẫm đã nói rồi, chuyện này không cần nhắc tới nữa, cũng không cần điều tra nữa, để nó qua đi!”
Ôn Yến sững sờ nhìn chàng, trong mắt chàng nhanh chóng che kín một tầng ảo não, chàng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, ta cũng không muốn quát nàng!”
Ôn Yến chui vào lòng chàng, từ sau khi đăng cơ, trước mắt nàng chàng đều xưng “ta”, nhưng lúc này chàng lại dùng thân phận hoàng đế để ra lệnh, nàng không thể kiềm chế có chút thương cảm nói: “Chàng không tin thϊếp!”
“Không, không!” chàng nhanh chóng nói: “Không phải vậy, chỉ là ta cảm thấy việc này cuối cùng làm chùng ta không vui, cần gì nhắc tới nữa?”
Ôn Yến: “Chàng không tin thϊếp bị người ta hãm hại!”
Tống Vĩnh Kỳ không tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói: “Tóm lại, chuyện này để xuống ở đây, sau này không được phép nhắc tới nữa!”
Ôn Yến không nói nữa, chàng không tin cô, vì chàng tận mắt thấy cô kiểm tra trong rượu không có độc, chàng không cho rằng cô bị người ta hạ độc, cho dù cô bị hạ độc, vậy còn Gia Cát Minh thì sao? Chàng ta cả đêm luôn ở dưới mí mắt chàng, nếu chàng ta trúng độc, vậy rất nhiều người trúng độc.
Tống Vĩnh Kỳ hôn lên tóc cô, bèn rời khỏi Thái Vi cung.
Tất cả cung nữ hầu hạ trong cung Thái Vi đều biến mất sau khi chàng rời khỏi, Ôn Yến có chút hoảng, sợ chàng gϊếŧ người diệt khẩu. Nàng đang muốn đi hỏi rõ ràng, thì thấy Chu Phương Viên vào, chàng ta nhìn thấy nàng thì nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng ra lệnh cho Ngự lâm quân cả đêm đem người trong cung của nàng ra khỏi cung!”
Chu Phương Viên là thủ lĩnh Ngự lâm quân trong cung, nhưng tôi nay hắn phụ trách bảo vệ an toàn cho buổi tiệc, cho nên không biết trong Thái Vi cung xảy ra chuyện gì. Chỉ biết vừa rồi hoàng thượng ra lệnh, tất cả người trong cung Thái Vi thu dọn đồ đạc, sau đó cho Ngự lâm quân cả đêm dẫn ra ngoài thành!
Ôn Yến an tâm, chàng không phải là hoàng đế xem mạng người như cỏ rác, nghĩ lại, chàng nhất định dùng cách của chàng để làm cho những người xuất cung phải ngậm miệng, bảo vệ bí mật chuyện tối nay.
Cô nói chuyện tối nay cho Chu Phương Viên biết, Chu Phương Viên nghe xong, mở to mắt kinh ngạc nói: “Lại có chuyện như vậy? Nàng có phải bị hạ độc không?”
Ôn Yến nhíu mày: “Tôi thực sự có thể bị hạ độc, nhưng chàng không tin, vì tôi tự mình kiểm tra rượu trong ly trước mặt chàng, không có độc.” Dừng lại một chút, cô nói: “Chàng giúp tôi ra cung giữ cung nữ tên Tiểu Vãn lại ngay lập tức, đồng thời đưa tới tổng bộ Phi Long môn, tôi muốn tự mình thẩm vấn nàng ta!”
Chu Phương Viên nhìn Ôn Yến, ánh mắt không tốt: “Người nàng nói có phải là cung nữ người nhỏ nhắn, nhưng má lại hơi phính?”
Ôn Yến nhìn chàng ta, thở ra một ngụm khí lạnh: “Nàng ta xảy ra chuyện?”
Chu Phương Viên thở dài: “Không sai, lúc nãy có thị vệ ở hồ Hà Hoa vớt được thi thể của nàng ta!”
Ôn Yến đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc: “Nàng ta bị diệt khẩu rồi!”
Chu Phương Viên lắc lắc đầu, nói: “Nàng ta tự sát!”
Ôn Yến nhanh chóng lắc đầu, mặt ngưng trọng: “Tại sao có thể khẳng định như vậy? Nàng ta trước đây luôn là một cô nương rất lạc quan, tôi không phát hiện cảm xúc của nàng ta có gì bất thường.”
Chu Phương Viên kéo cô ngồi xuống, nói: “Có cung nữ tận mắt nhìn thấy nàng ta nhảy sông. Cung nữ đó thử khuyên, nàng ta lại nói người thân trong nhà mình chết hết rồi, nàng ta sống cũng không có ý nghĩa gì, nói xong mấy lời đó, nàng ta liền nhảy xuống, đợi đến lúc cung nữ gọi thị vệ đến cứu, thì đã chết rồi!”
“Là người trong cung của thái hậu, tối nay thái hậu rất vui, nói muốn dùng nước hoa lê, lệnh cho cung nữ đi hái trong Ngự hoa viên. Đúng lúc gặp phải Tiểu Vãn muốn tự sát!”
Không phải người trong cung Khanh Nhi, như vậy, đây không giống như cục mà Khanh Nhi bố trí gϊếŧ người diệt khẩu. Ôn Yến đỡ trán, trong lòng rất buồn bực, Tiểu Vãn rốt cuộc đã hầu hạ bên người cô một thời gian, một lần quen biết, đã bỏ qua thân phận của hai người, nếu ở hiện tại, thì cũng xem là bạn bè. Nàng ta còn trẻ như vậy, sinh mạng còn tươi mới như vậy, nói không còn liền không còn, thật làm người ta khó chịu!
“Đúng rồi, Thiên Sơn đâu?” Ôn Yến nhớ Thiên Sơn đỡ cô về cung, xảy ra chuyện đến bây giờ, Thiên Sơn đã đi đâu?
Chu Phương Viên trả lời: “Tư Không phu nhân đột nhiên đau tim trên tiệc tối, sau đó ngự y trị tình huống ổn định, Thiên Sơn đi theo xuất cung rồi, chỉ e mai mới quay về!”
Sự rời đi của Thiên Sơn, cũng không phải có người cố ý làm, Tư Không phu nhân sẽ không giả bệnh dụ Thiên Sơn đi. Cho dù Khanh Nhi muốn hạ độc, cũng không thể hạ độc nhiều người như vậy cùng lúc, chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô nghĩ tới mức đầu sắp nổ rồi, vẫn là nghĩ không ra lý do.
Chu Phương Viên nhìn Ôn Yến phiền muộn, bèn ai ủi: “Yên tâm, chuyện này ta sẽ điều tra, bất kể người ám hại nàng là ai, ta đều nhất định sẽ bắt hắn ra!”
Ôn Yến cảm động nhìn Chu Phương Viên: “Cảm ơn chàng đã tin ta!”
Chu Phương Viên cười: “Đồ ngốc, ta cũng không phải không biết nàng, nàng khăng khăng một mực với Tống Vĩnh Kỳ, làm sao sẽ phản bội chàng ta? Cho dù muốn phản bội, nàng rõ ràng biết hoàng đế mỗi tối đều sẽ đến. Người ra bẫy này cũng quá ấu trĩ đi?”
Ôn Yến lắc lắc đầu: “Không, người đặt bẫy không ấu trĩ, ngược lại, hắn rất thông minh. Tình cảm giữa tôi và Kỳ sâu đậm, hắn biết không có cách nào đẩy tôi ra khỏi lòng Kỳ một lần, cho nên muốn thông qua chuyện tối nay, phá hủy danh dự của tôi trước, cũng làm cho tôi và Kỳ rơi vào phiền não, tạo ra khoảng cách giữa tôi và Kỳ, sau đó lại thừa cơ hội ra tay, tôi tin, người này nhất định còn có chiêu sau!”
Sắc mặt Chu Phương Viên nghiêm túc: “Như vậy, nàng phải cẩn thận chút, chúng ta hiện tại ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết!” Chàng nhìn Ôn Yến, thử hỏi cô: “Trong lòng nàng có người đáng nghi?”
Ôn Yến trước nay không giấu diếm Chu Phương Viên, Chu Phương Viên là người cô có thể toàn tâm tin tưởng, cô nói: “Có rất nhiều người trong triều không thích tôi, nhưng bối cảnh những người đó tôi đều không rõ, cũng cảm thấy tay họ không dài đến mức có thể với vào trong cung.” Cô đè thấp giọng, lại gần Chu Phương Viên nhẹ giọng nói: “Tôi hoài nghị Khanh Nhi!”
Biểu cảm Chu Phương Viên ngừng lại, cười lạnh: “Ta sớm đã cảm thấy tâm tư nàng ta không đơn thuần, tôi thấy nàng ta ở cùng hoàng đế rất nhiều lần, ánh mắt nàng ta, biểu cảm đó, giống như muốn cắn nuốt Tống Vĩnh Kỳ!”
Ôn Yến thở dài: “Ngay cả người không để ý như chàng cũng phát hiện, có thể thấy nàng ta không định giả bộ. Nếu thật sự là nàng ta làm, vậy thì tôi tin mục đích nàng ta làm vậy chỉ là muốn làm xuất hiện khoảng cách giữa tôi và Kỳ, sau đó rời ra tôi, nàng ta thừa cơ chen vào!”
Chu Phương Viên trầm tư một lát, nói: “Lời này của nàng có lý, nàng ta có thể gϊếŧ nàng, có thể hạ độc hại chết nàng, nhưng nàng ta không làm vậy, vì nàng ta biết bất kể nàng chết hay bỏ đi, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đều không bỏ nàng, chỉ có dùng cách như vậy mới làm cho Tống Vĩnh Kỳ thất vọng với nàng, nàng ta hiểu lòng người, lòng người hễ thất vọng sẽ kéo theo một chuỗi vấn đề. Điều nàng ta muốn không phải là Tống Vĩnh Kỳ, điều nàng ta muốn là lòng của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta muốn tình yêu của Tống Vĩnh Kỳ với nàng dời lên người nàng ta.”
Ôn Yến cảm thấy sợ, đoạn đời sau khi đến cổ đại còn kinh tâm độc phách hơn cả cuộc đời trước đây của cô. Cô kiếp trước chết trong tay người thân của bệnh nhân, cô cũng không cảm thấy có gì kinh hãi, làm bố mẹ, mất đi con mình là điều không có cách nào có thể tiếp nhận được nhất trong đời, chuyện đau khổ nhất, cảm xúc tức giận nhất thời không thể khống chế được mình, cũng là có thể hiểu được.
Nhưng Khanh Nhi lại từng bước từng bước bình tĩnh bố trí tương lai của mình, thiết kế sống chết của người khác, nếu lần này là nàng ta làm, vậy thì cái chết của Trần Vũ Trúc tuyệt đối cũng không thể nào tránh khỏi có liên quan đến nàng ta.
Cô trúng độc lần này cùng nơi với Trần Vũ Trúc, cô cũng không điều tra ra dấu vết có độc, nhưng cô xác định là trúng độc. Nói cách khác, công phu hạ độc của Khanh Nhi, đã vượt xa giới hạn hiểu biết của cô.
Mà Gia Cát Minh đã từng nói với cô, Khanh Nhi mặc dù không hiểu võ công, nhưng từ nhỏ quen thuộc với độc tính, quyển Bách Độc Truyền đó là do Khanh Nhi tặng cho Gia Cát Minh.
Nàng ta hạ độc xuất thần nhập hóa, thậm chỉ sau đó cũng không tra ra manh mối gì, tin rằng cũng dùng không ít thời gian và tâm huyết để bố trí!