Tần Thiên ở bên ngoài đợi một hồi, Tây Đảo Hợp đi ra thấy Tần Thiên mặt có chút đỏ, hiển nhiên vì chuyện vừa rồi.
- Tần Thiên em muốn về nhà cất đồ đạc đã, anh không ngại chứ?
Tây Đảo Hợp tay cầm túi đồ nói.
- Không có gì, đi thôi!
Tần Thiên cười cười, hai người rời khỏi bệnh viện, Tần Thiên lái xe đưa Tây Đảo Hợp về nhà nàng.
Rất nhanh, hai người đã đến chỗ ở của Tây Đảo Hợp, Tần Thiên lập tức nhận ra đây chính là tiểu khu mà lần trước mình cùng Lâm Hiểu Di đi mua nhà.
- Làm sao thế, Tần Thiên?
Tây Đảo Hợp nhận thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, thắc mắc hỏi.
- A, không có gì đâu!
Tần Thiên thu hồi vẻ kinh ngạc trả lời, Tây Đảo Hợp có chút khó hiểu nhìn Tần Thiên, sau đó nàng không để ý tới nữa cùng Tần Thiên đi vào tiểu khu.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Tần Thiên thầm nghĩ, xảo diệu làm sao phòng của Tây Đảo Hợp lại ở ngay bên dưới phòng hắn cùng Lâm Hiểu Di mua.
- Vào đi!
Tây Đảo Hợp mở cửa phòng cười nói, Tần Thiên theo nàng vào bên trong, Tây Đảo Hợp cất túi đồ vào tủ, khi trở lại trên tay nàng đã cầm theo hai tấm vé.
- Chúng ta đi xem triển lãm tranh ở phòng Mỹ thuật hội họa thành phố nhé, hôm nay có một họa sỹ lớn giới thiệu tranh ở đó, em đã mua được hai vé đây này.
Tây Đảo Hợp cao hứng nói, đưa cho hắn một vé. Tần Thiên vừa nhìn tấm vé, lập tức mắt sáng lên, là Nghi lão, Tần Thiên vô cùng thích tranh sơn dầu của ông vẽ, thủ pháp vẽ tranh của ông chắc chắn là đệ nhất quốc nội.
- Tốt, chúng ta đi luôn chứ!
Tần Thiên nhìn tấm vé trong tay rất cao hứng, không ngờ tới vé này mua khó như vậy mà Tây Dảo Hợp vẫn có được hai tấm.
- Uhm, đi thôi!
Hai người liền rời khỏi tiểu khu, lái xe đi tới triển lãm.
Phòng Mỹ thuật hội họa thành phố.
Cách đó không xa, Tần Thiên đã thấy tấm áp phích khổng lồ của triển lãm, cổng vào đông nghịt người, hai bên có rất nhiều bảo an duy trì trật tự.
Hai người Tần Thiên xuống xe, đi vào bên, đem vé cho nhân viên ở cửa rồi cùng đi vào.
Bên trong, tiếng huyên náo bên ngoài như biến mất, thay thế hoàn toàn bởi một mảng yên lặng. Không thấy có quá nhiều người bên trong sảnh triển lãm, hiển nhiên là do công tác sắp xếp của ban tổ chức, tránh không tạo thành hỗn loạn.
Những người đến đây xem, đa số là những người yêu thích tranh, nghệ thuật gia, vì vậy đều yên lặng đứng trước những bức tranh hồi lâu, tỉ mỉ xem xét từng bức họa trong phòng trưng bày.
Một lát sau, Tần Thiên cùng Tây Đảo Hợp tách nhau ra xem những bức tranh xung quanh.
Tần Thiên ngắm nhìn một vài bức họa, càng xem càng rung động, nơi đây mỗi bức tranh đều là tuyệt phẩm, không chỉ thủ pháp vẽ vô cùng xuất sắc mà họa gia còn gửi gắm tâm tình, cảm xúc của chính mình vào trong tranh, mỗi bức tranh đều như chạm tâm hồn mỗi người.
- Tần Thiên, cậu cũng đến xem tranh sao.
Bỗng bên tai Tần Thiên vang lên giọng nam khá quen thuộc, quay đầu lại liền nhân ra đó là Lương Văn Đạo đang mỉm cười đứng trước mặt.
- A, Lương Cục trưởng, thật trùng hợp, anh cũng đến xem tranh sao?
Tần Thiên có chút kinh ngạc nhìn Lương Văn Đạo hỏi.
- Ha ha, đúng thế, tôi rất thích tranh của Nghi lão, hôm nay có triển lãm tranh này sao lại không đến xem chứ!
Lương Văn Đạo tươi cười trả lời.
- Tôi cũng thế, tôi thật muốn mua toàn bộ những bức tranh này về nhà giấu đi a!
Tần Thiên đồng tình nói.
- Ha ha, Nghi lão đã sớm không vẽ tranh để bán, tôi cũng muốn mua một hai bức treo trong phòng, tiếc là không thể!
Lương Văn Đạo thở dài, hăn đã từng tìm Nghi lão, mở miệng muốn mua tranh, nhưng Nghi lão cự tuyệt, trả giá cao như nào cũng không được.
- Như vậy sao, thật là tiếc!
Tần Thiên lắc đầu đầy chán nản.
- À, đúng rồi, Tần Thiên, tám giờ tối mai nhớ đến nhà tôi ăn cơm, đừng quên nhé!
Lương Văn Đạo cười nói.
- Nhất định, nhất định tôi sẽ đến!
- Được rồi, cậunhớ là tốt rồi, tôi đi trước, bên cục còn có chút chuyện phải xử lý, tối mai nói chuyện.
Lương Vân Đạo cáo từ rời đi, Tần Thiên mỉm cười, hắn chợt nghĩ mai đến nhà Lương Văn Đạo nên mang lễ vật gì, nếu Lương Văn Đạo đã thích tranh của Nghi lão như vậy, vậy thì tốt nhất nên tìm mua tranh của Nghi lão làm quà vậy.
Bất quá mới vừa rồi Lương Văn Đạo nói Nghi lão không bán tranh, cái này quả thực có chút khó khăn rồi.
- Mặc kệ, trước hết phải thử một lần mới biết được.
Tần Thiên lẩm nhẩm, liền đến gần một bảo an hỏi xem Nghi lão đang ở đâu, biết được ông ta bây giờ đang ở trong phòng nghỉ, Tần Thiên liền nhanh chóng tới đó.
Trước của phòng, Tần Thiên thấy sáu bảy gã mặc âu phục đã ở đó, lớn tiếng cãi cọ, Tần Thiên nhận ra Nghi lão đang ở trong, được một người phụ nữ dìu, khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
- Mja nó, lão gia hỏa chết tiệt, tiền đến trước mặt còn không muốn, thật là ngu ngốc!
- Đúng, sống chết đem tranh cho mấy cái phòng tranh giẻ rách của chính phủ làm quái gì, bán lấy tiền có phải hơn không?
- Lão đầu tử ngu ngốc, tranh của lão chắc chắn sớm muộn cũng bị người ta trộm mất.
Đám ngươi kia đi ngang qua Tần Thiên bất mãn nói..
“Kháo, không phải mấy gã này đến hỏi mua tranh bị đuổi về schứ?”
Tần Thiên thầm nghĩ, chân vẫn bước về phía Nghi lão.
- Còn tới, ta đã nói rồi, ta không bán tranh, các ngươi đừng mơ tưởng kiếm chác, ngươi cút ngay cho ta!
Tần Thiên còn chưa kịp mở miệng, Nghi lão đã giận dữ quát lớn, vẻ mặt cực kỳ kích động, dọa làm hắn giật cả mình.
- Nghi lão, ngài đừng kích động, như vậy đối với thân thể không tốt!
Nữ nhân dìu Nghi lão vội vàng nói.
- A… Nghi lão, ngàihiểu nhầm rồi, tôi không đến đây mua tranh.
Tần Thiên lập tức đổi đề tài.
- Không phải mua tranh? Vậy ngươi tới đây làm gì?
Nghi lão nghi ngờ nhìn Tần Thiên.
- A… Ta…
Tần Thiên nhất thời không biết lấy cớ gì cho tốt.
Bang bang!
Bất ngờ, ngay lúc này, hai tiếng súng vang lên từ phía bên ngoài, theo đó là tiếng đám người kinh hô, hỗn loạn, lập tức tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.
- Chuyện gì… Chuyện gì vậy?
Nghi lão lập tức thất kinh hô lên.
- Không xong rồi, không xong rồi, có hai tên trùm kín mặt mang vũ khí xông vào trong sảnh phòng triển lãm cướp lấy bức tranh chân dung ở chính sảnh rồi!
Một nhân viên an ninh cấp tốc chạy đến hô to, Nghi lão vừa nghe, lập tức chấn động, sắc mặt đại biến, bức chân dung kia chính là bức mà lão tâm đắc nhất trong cả sự nghiệp, không ngờ lại bị lấy mất.
- Mau, nhanh đoạt lại!
Nghi lão gấp gáp vội chạy về sảnh triển lãm, Tần Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo, phòng tranh đã vô cùng bừa bộn hỗn loạn, hai tên che mặt tay cầm súng đang lao ra bên ngoài, trong tay một tên cầm một bức tranh được phủ kín bằng vải đen.
- Tránh ra, không muốn chết thì cút ngay, nếu không ta bắn nổ sọ!
Một kẻ bịt mặt chạy lên phía trước chĩa súng lên uy hϊếp, đám đông lập tức hoảng sợ chạy dạt ra.
- Đứng lại!
Bỗng thấy Tây Đảo Hợp hét lớn, nhanh chóng vọt tới hai tên bịt mặt.
Bang bang!
Hai tên kia vội chĩa súng về phía Tây Đảo Hợp bắn, Tây Đảo Hợp vội núp vào một góc, bên kia Tần Thiên cũng nhanh chóng lao tới.
Không ngờ tới, một trong hai tên cướp bắt được một cô gái, vội chĩa súng vào đầu cô ta, kéo theo cô ấy lui ra ngoài.
- Không được nhúc nhích, để chúng ta đi, không ta sẽ gϊếŧ cô ta!
Tên kia cầm súng dí vào đầu cô gái bắt được, quát lớn, Tần Thiên thấy bên ngoài xuất hiện bốn năm cảnh sát cách cửa không xa.
- Tất cả ngồi xổm xuống, nếu không tao bắn!
Tên bịt mặt còn lại chĩa súng về mấy người trong sảnh quát, lập tức đám người ở trong sảnh triển lãm hoảng sợ đồng loạt ngồi sụp xuống ôm lấy đầu, Tần Thiên nhìn thấy đang định lao lên động thủ bắt hai tên bịt mặt kia.
- Tranh của ta, tranh của ta!
Đúng lúc này, Nghi lão gấp gáp hô lớn, chạy lên phía trước, hai tên cướp nghe tiếng động, lấp tức quay ra, trông thấy Nghi lão chạy đến, tức thì quay súng về phía lão bắn.
- Cẩn thận!
Tần Thiên tức thì hô lớn, vốn đang chuẩn bị lao lên giải quyết hai tên bịt mặt kia, thấy Nghi lão chạy lên, không kịp suy nghĩ vội vàng vọt tới Nghi lão, một tay bắt được lão, nhào xuống sàn.
Bang bang!
Mấy tiếng súng vang lên, bắn vào khoảng không, Tần Thiên đã bắt được Nghi lão nằm xuống.
Tên bịt mặt thấy Nghi lão được cứu, nhất thời giận dữ, nhắm hai người chuẩn bị tiếp tục bắn.
Tần Thiên mạnh mẽ nhảy lên, dùng hết toàn lực, thuấn di đến trước mặt tên kia, nháy mắt đã bắt được cổ tay hắn, gạt lên trên, tức thì mấy tiếng súng vang lên, nhưng đều bắn lên trần phòng.
Tần Thiên lúc ấy mới mạnh mẽ dùng lực.
Rắc!
Trong sảnh người ta có thể nghe được tiếng gãy vụn, tiếp đó chỉ thấy tên bịt mặt kêu thảm một tiếng, tay gã đã bị Tần Thiên vãn gẫy, khẩu súng hết đạn rơi mất, Tần Thiên tức thì quăng gã xuống mặt đất, đạp mạnh một cái làm gã ngất lịm.
Mà lúc này, tên cướp còn lại mới phản ứng, phát hiên đồng bạn của mình đã bị Tần Thiên khống chế, lập tức nhắm hắn nã đạn, Tần Thiên nghe được thanh âm cảnh báo của Ba Ba Ca trong trong khoảnh khác, nhưng đã quá muộn.
Tần Thiên không kịp trốn tránh, chỉ có thế nhìn nòng súng đen bắn về phía mình.
Hưu!
Vừa lúc đó, một thanh phi đao phóng tới, trong nháy mắt vô cùng chính xác mà cắm vào đầu tên cướp còn lại, tạch luôn. Cả người gã đổ xuống nàn, khẩu súng cũng rơi xuống sàn.
Tần Thiên nhìn lại bên cạnh, thân ảnh Tây Đảo Hợp đã biến mất không thấy đâu.