Bạch Hạc Hiên trên tay xách theo hộp cháo khi nảy mình đã mua dư ra đi thẳng về hướng phòng của Nhã Thanh Lam. Vừa mở cửa bước vào anh đã nhìn thấy cô ta buồn bã nằm trên giường chảy nước mắt.
Đầu óc tạm thời có phần hơi hoảng, bước chân dồn dập Bạch Hạc Hiên đi nhanh đến chỗ của Nhã Thanh Lam, đặt hộp cháo trên bàn anh ngồi xuống giường cô, bàn tay cuống quýt mà lau đi nước mắt dỗ dành:“Lam Lam em sao thế mới sáng sớm đã khóc thành ra thế này rồi? Em bị làm sao nói cho anh nghe có được không?”
Vừa nghe Bạch Hạch Hiên nói vậy Nhã Thanh Lam liền khóc lớn hơn một chút, trên giường bệnh yếu ớt cô ta tức tưởi:“Hiên, anh nói dối em, rõ ràng tối qua anh không về Bạch Thị. Khi sáng y tá đã nói với em cả rồi tối qua anh ở cùng chị ấy…”
Mày cau lại Bạch Hạc Hiên nhìn Nhã Lam Lam có phần không hài lòng.
Nhã Thanh Lam cũng rất nhanh chóng hiểu ra thái độ của Bạch Hạc Hiên mà tiếp lời:“Em đâu có ý sẽ ngăn cản anh chăm sóc chị ấy đâu… Tại sao lại nói dối em… Em không phải loại người ích kỉ đến nổi không biết trước biết sau như vậy… Không phải chỉ cần anh nói thẳng với em là được sao… Em ghét cảm giác bị người khác lừa dối, nhất là anh nữa…”
Gần một tháng trôi qua, Bạch Hạc Hiên vẫn như vậy rảnh rỗi lại chạy qua chạy lại giữa hai phòng mà săn sóc cho một người là vợ trên danh nghĩa một người là tình nhân.
Hôm nay Lam Đình Niên cơ bản sức khỏe cũng đã ổn định, gần một tháng qua cũng chẳng bị Bạch Hạc Hiên khủng bố tinh thần mà an tịnh hơn hẳn. Hôm nay cô được bác sĩ cho xuất viện, sau khi tự mình làm thủ tục xong xuôi, Lam Đình Niên muốn bắt xe qua chỗ của mẹ mình một chút vì cũng lâu rồi cô chưa đến thăm bà, cô nhơ sbaf rồi chắc bà cũng nhớ cô lắm, nhưng rồi còn chưa đi, cánh cửa phòng của cô đã có người mở cửa đi vào.
Nghĩ là Bạch Hạc Hiên vì một tháng qua ngoài anh ra cũng chẳng ai rảnh rỗi chạy đến phòng của cô cho nên Lam Đình Niên cũng chẳng quay đầu nhìn mà ngồi yên trên giường xếp lại quần áo.
“Chúc mừng chị xuất viện nha!”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lam Đình Niên liền có thể biết rõ đó là ai mà cười nhạt, cô vẫn không xoay người lại đối chất mà vẫn tập trung gấp quần áo lại nhàn nhã lên tiếng:“Nhã tiểu thư xem ra cũng khỏe rồi nhỉ, chạy được đến tận đây để chúc mừng tôi nữa cơ mà!”
Nhã Thanh Lam cười, cô ta đi đến chiếc ghế được đặt trước mặt của Lam Đình Niên ẻo lả mà ngồi xuống, hai tay còn khoanh trước ngực đầy kiêu ngạo mà lên tiếng:“Cũng chẳng giấu gì chị, Hiên anh ấy cũng đang làm thủ tục xuất viện cho tôi, chân hơi đau nên cũng chẳng thể tự mình đi làm được, cũng may có Hiên!”
Giễu cợt lòng, Lam Đình Niên hiểu rồi thì ra qua đây là để ra oai với cô, vừa lúc cũng gấp xong quần áo, Lam Đình Niên bỏ hết vào trong túi xách mà đứng xuống giường, cũng chẳng mấy quan tâm, cô cười nhạt:“Vậy chúc mừng cô thành công trở thành kẻ tàn tật nha!”
Nói rồi Lam Đình Niên liền rời đi nhưng bước chân còn chưa ra khỏi cửa đã bị lời của Nhã Thanh Lam giữ lại:“Hiên anh ấy bảo tôi đến nhà của hai người sống!”
Nói rồi Nhã Thanh Lam liền đứng lên đẩy ghế đầy tự tin đi đến chỗ mà Lam Đình Niên đang đứng tiếp lời:“Chị chúc tôi thành công trở thành kẻ tàn tật vậy tôi chúc chị lại tiếp tục phải phục tùng kẻ tàn tật này rồi!”
Lời Nhã Thanh Lam vừa dứt, cô ta liền ngã dài ra sàn, khóc nất lên:“Niên Niên chị có cần phải làm như thế không… Em chỉ đến đầy hỏi thăm chị thôi mà…!”
Lam Đình Niên thừa biết Nhã Thanh Lam lại tiếp tục muốn diễn kịch nhưng ở đây chỉ có cô và cô ta, diễn cho ai xem chứ, thở dài một hơi Lam Đình Niên cau mày xoay người nhìn xuống Nhã Thanh Lam:“Cô diễn bấy nhiêu cũng đủ rồi đó, ở đây chẳng có Bạch Hạc Hiên để cho cô dắt mũi đâu!”
Lời Lam Đình Niên vừa dứt cánh cửa phòng cũng vừa vặn mở ra, người vào lần này là Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên chua chát lòng mà hiểu ra thì ra Nhã Thanh Lam đã tính toán cả rồi.