Lời Lam Đình Niên vừa dứt cánh cửa phòng cũng vừa vặn mở ra, người vào lần này là Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên chua chát lòng mà hiểu ra thì ra Nhã Thanh Lam đã tính toán cả rồi.
Bạch Hạc Hiên khi nảy bên ngoài cửa đã nghe loáng thoáng được lời của Lam Đình Niên cùng Nhã Thanh Lam rồi nhưng cũng chỉ là đôi lời khiến Nhã Thanh Lam uất ức, không nói lời nào Bạch Hạc Hiên đã dùng ánh mắt buốt giá mà lườm Lam Đình Niên một cái, lướt ngang qua người cô anh đi đến chỗ của Nhã Thanh Lam mà ngồi xuống ôm lấy cô ta đứng lên, ân cần lên tiếng:“Sao không ở phòng lại qua đây làm gì?”
Nhã Thanh Lam đảo đảo mắt vào cái, nước mắt lại tự nhiên mà chảy ra trông tủi vô cùng mà ôm chầm lấy Bạch Hạc Hiên:“Em qua hỏi thăm chị ấy một chút thôi, nhưng chẳng ngờ chị ấy lại nói rằng em giả nhân giả nghĩa rồi đẩy em ngã… Hiên em sợ lắm!”
Tay vuốt vuốt dọc tấm lưng của Nhã Thanh Lam trấn an, ánh mắt lại ghim hẳn lên người của Lam Đình Niên đang đứng đối diện, Bạch Hac Hiên dỗ dành cô ta:“Ngoan, không sao có anh ở đây rồi!”
Đẩy nhẹ người của Nhã Thanh Lam ra Bạch Hạc Hiên như có như không sự hiện diện của Lam Đình Niên ở đây mà lau nhẹ nước mắt cho Nhã Thanh Lam xót thương:“Em yên tâm đi, anh sẽ nói chuyện với cô ta!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền nhét thuốc cùng giấy tờ xuất viện vào trong tay của Nhã Thanh Lam dặn dò:“Em ra ngoài đi, trợ lý của anh đã chờ sẵn bên ngoài rồi, anh còn chút việc bận nên không đưa em về được, trước mắt để cậu ấy đưa em về đi, tối anh đến thăm em sau được không?”
Bạch Hạc Hiên liền cau mày:“Vậy em muốn thế nào?”
Khóe môi cong nhẹ, chính là lời này, Nhã Thanh Lam cô chỉ cần lời này của Bạch Hạc Hiên mở đường cho mình mà thôi, mi mắt lướt nhẹ sang chỗ của Lam Đình Niên, Nhã Thanh Lam lay lay cánh tay của Bạch Hạc Hiên:“Không phải lúc trước anh bảo chị ấy chăm sóc em sao? Sức khỏe của em chẳng phải bác sĩ bảo vẫn chưa thể tự lo cho mình được hay sao! Tai nạn của em…”
Cố tình nhắc lại chuyện cũ để lửng, Nhã Thanh Lam bước đầu đã có thể thành công thao túng tâm lí của Bạch Hạc Hiên, ánh mắt của Bạch Hạc Hiên cũng ngay lập tức theo Nhã Thanh Lam mà hướng lên người của Lam Đình Niên hiểu ý:“Em muốn sống cùng anh và Lam Đình Niên?”
Mi mắt khẽ chớp bạch Hạc Hiên tạm thời không bằng lòng:“Nhưng mà Lam Lam…”
“Hiên… Em hứa ở nhà anh em sẽ ngoan mà, em thật sự rất sợ việc phải ở một mình, lại còn sức khỏe không tốt nữa!”
Một câu hai câu đều lấy sức khỏe ra làm cái cớ, Nhã Thanh Lam còn cố tình chớp chớp mắt làm nũng dụng tâm mà lay lay Bạch Hạc Hiên không rời:“Anh có thể đồng ý không?”
“Nhưng cô ta vừa đẩy ngã em? Em có chắc không?” Hỏi câu này Bạch Hạc Hiên mang theo hi vọng Nhã Thanh Lam sẽ biết sợ mà chùn bước, nhưng có lẽ anh đã thật sự sai rồi.
“Nhà anh không phải có anh, còn có cả người làm nữa sao?” Nhã Thanh lam vẫn một mực cố chấp cho bằng được.
Hết cách Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng chịu khuất phục mà gật đầu.
Lòng vui như trẩy hội Nhã Thanh Lam đắc thắng nhìn sang Lam Đình Niên đang không ngừng trừng mắt kinh ngạc đứng đó mà mỉm cười:“Niên Niên, sau này mong chị chiếu cố cho em rồi!”
Lam Đình Niên nhìn sang Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang đứng đấy ôm lấy cơ thể của Nhã Thanh Lam không chút cảm xúc đối với mình, mà cười nhạt, Bạch Hạc Hiên anh ở trước mặt cô công khai với tình nhân của mình thì cũng thôi đi bây giờ còn muốn đem cả cô ta về nhà sống chung, cô tự hỏi cái quái gì đang diễn ra trong đời cô thế này chứ, có nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày bản thân mình lại rơi vào tình cảnh tưởng chừng như chỉ có ở thời cổ xưa hay ở trên phim thôi đấy.
Cái gì mà một nhà ba người, cái gì mà một chính thất - một tình nhân - một chồng chung, cái gì mà cùng nhau chung sống dưới một mái nhà cơ chứ?
Nghe thôi cũng thật nực cười rồi!