Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 311: Việc vui

Cảm giác được có gì đó cọ mặt mình, mềm mại, nhưng cũng thực nhột, mở to mắt vừa nhìn không có gì bất ngờ xảy ra mi mắt bị một gương mặt lông xù chiếm cứ, có chút bất đắc dĩ vươn tay đẩy đầu nhỏ sáp tới đó qua một bên, Liễu Thư chậm rãi ngồi dậy.

Hiện tại Liễu Thư cũng không biết như thế nào lại dưỡng thành một cái thói quen, buổi tối ngủ đều muốn Allen biến thành thú hình, được rồi, mùa đông rét lạnh vùii ở trong lòng đại miêu lông xù, quả thực là đắp lên thảm mao lông thiên nhiên đó có được không, lại còn là nhiệt độ liên tục ổn định nữa. Allen cũng không biết là nguyên nhân vì sao, mỗi ngày sớm rời giường sau đó liền xách hai tiểu tử gian phòng cách vách lại đây, nhét trong ổ chăn. Kỳ thực trong lòng Liễu Thư nghĩ có lẽ hắn là muốn cho hai cục lông nhà mình sưởi ấm cho cô đi. Ừm kỳ thực cái này thật tình không tệ, nhất là thời tiết này, buổi tối có đại miêu ấm ổ chăn, ban ngày ôm một cục da lông ngắn làm ấm tay, thật sự là một cuộc sống xa xỉ nha.

Sau khi thức dậy hai đứa nhỏ quay quanh cùng nhau sáp lên, đều biết trong bụng a mẹ có em trai nhỏ, hai đứa nhỏ cũng thật cẩn thận, vòng qua bụng Liễu Thư củng đầu nhỏ lên, rầm rì kêu, cũng không biết đang nói cái gì.

"Sớm như vậy liền tỉnh à?" Nhìn bầu trời hôm nay thì dậy sớm hơn mấy ngày hôm trước một chút, kỳ thực nói là dậy sớm cũng chính là chỉ Liễu Thư, hoài đứa nhỏ cũng không chính là thích ngủ sao, nhất là đại mùa đông này, trời lạnh vùi trong ổ chăn ấm áp. Chẳng qua thời gian cũng không sớm, luôn nằm ở trên giường cũng không tốt, lại ngả nghiêng trong chốc lát, Liễu Thư vớt một con trai bảo bối hôn hôn mặt da lông ngắn của nó, xoa nhẹ nói: "Đi lấy quần áo cho a mẹ đến đây."

Lotter nghe nói cọ cọ đầu nhỏ lòng bàn tay Liễu Thư, sau đó kích động cánh nhỏ trên lưng, bay lên, Liễu Thư thấy vậy nhịn không được khen: "Ai nha, học thực mau, nhanh như vậy là có thể bay lên rồi, thực thong minh."

Tựa như là bất mãn a mẹ chỉ khen canh trai, đã quên chính mình, Leila đang ở một bên khác làm lộn xộn cùng chăn vừa nghe, lại lăn lông lốc đứng lên, bước động về phía trước hai bước chân nhỏ, sau đó cũng vẫy cánh, xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới. Bật cười một phen tiếp nhận hai bảo bối này, quay đầu vừa vặn nhìn đến trong miệng đại bảo ngậm quần áo còn lớn hơn hình thể của mình mấy lần khoan thai bay tới, nhất thời có chút chột dạ, mình hình như lại bắt nạt mấy đứa con rồi.

Mặc quần áo vừa ra gian phòng liền thấy được trên bàn bày thức ăn, cửa chính khép hờ, Liễu Thư đang chuẩn bị đi đẩy cửa nhìn xem, bên chân một hổ cục cưng liền dẫn đầu vọt đi qua, dùng đầu nhỏ của mình củng mở cửa, xong rồi sau đó còn quay đầu nhìn xem, bộ dáng đó, còn không phải là đang tranh công sao.

Cửa mở một nửa, vừa hay nhìn thấy tình huống trong viện, Allen đang cầm một cây chổi lớn quét tước trong tuyết đọng viện. Mấy ngày hôm trước tuyết lại rơi, ngày hôm qua ngừng, hiện tại lại là một mảnh trắng xóa. Allen đang bận việ trong đống tuyết, Tiểu Tuyết ở phía sau hắn cũng có mô có dạng cầm một cái chổi nhỏ quét tước, như vậy hoàn toàn là đang học Allen.

Nhịn không được cười lên một tiếng, Liễu Thư vuốt bụng đi ra, chưa tới dưới mái hiên, bằng không khẳng định sẽ bị Allen nhắc tới, chẳng qua cũng chỉ là như vậy, người ở phía sau quay đầu nhìn ra sau vẫn thấy hắn lắc lắc đầu, đặt chổi dưới đất đi lên đầu tiên là chà xát hai tay, cảm giác được nóng mới đi đỡ Liễu Thư.

"Nơi này cũng có tuyết, cẩn thận coi chừng trơn." Nói xong đỡ người liền muốn đi vào: "Đi ngồi trước, anh múc nước cho em rửa mặt." Xong rồi nhìn hai đứa đổi tới đổi lui bên chân, ánh mắt nhu hòa một chút, lại thoáng nghiêm lên: "Đừng chuyển động ở bên chân a mẹ, té làm sao bây giờ."

Nhóm tiểu tử nghe hiểu, nhìn xem lẫn nhau, thật đúng là di động về phía sau vài bước, Liễu Thư nhìn mà bất đắc dĩ, khoát tay nói: "Được rồi, anh đi trước làm việc của anh đi."

Ăn xong bữa điểm tâm tương đối trễ, Liễu Thư đặt ghế dựa ngay tại dưới mái hiên nhà mình nằm phơi nắng, mà lúc này Allen cũng sẽ không