100 Ngày Làm Vợ Hờ: Tổng Tài Ác Ma, Xin Anh Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 32: Hà Y Mễ bị bắt cóc (2)

Tiêu Phong Hàn lén ra khỏi bữa tiệc đông đúc đó, tựa người lên chiếc xe đậu gần đấy. Lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá ra, ngậm lên miệng, đưa tay che hướng gió mà bật lửa, rồi rít một hơi dài. Mỗi lần hắn muốn che chở cho ai, thì hắn lại vô tình đến sau một bước, tâm trạng Tiêu Phong Hàn có phần xuống dốc trầm trọng.

Bất chợt chú ý về đám người bên kia, cùng một chiếc xe bảy chỗ, đang lén lút đem cơ thể của một cô gái vội vàng ném vào trong xe. Vô tình tầm mắt của hắn hướng về gương mặt cô thiếu nữ kia, con ngươi hắn chợt đanh lại, có chút không tin vào mắt mình. Là...

Hà Y Mễ?!

Không chậm trễ Tiêu Phong Hàn liền leo lên xe, quan sát hướng chiếc xe kia lao ra mà đạp chân ga chạy theo sau.

Y Mễ bị bắt cóc rồi. Hắn chỉ còn cách phải cố gắng đuổi theo chiếc xe đó.

Hai con xe lao vun vυ't trên đường thành phố đông đúc, càng phải lạng lách để né trách chướng ngại vật. Tưởng chừng như có thể bắt kịp, nào ngờ.

" Đại ca, hắn đang đuổi theo sau. "

" Bám chắc vào. "

Tên cầm lái tay nắm cần số bẻ một vòng, chân đạp thắng, chân nhả ga, hai bàn tay xoay vô lăng một vòng 180 độ, cua xe gấp rút vào đường hẻm nhỏ đối diện.

Tiêu Phong Hàn nhìn chiếc xe kia cố ý cắt đuôi hắn, liền có chút không kịp phản ứng, rồi vẫn bình tĩnh phóng xe chạy theo. Chỉ là vào trong hẻm, lại gặp ngay cái ngã ba nhỏ, lần này hắn thật sự không thể đuổi theo nữa, ném điếu thuốc trên môi đi, vẻ mặt đầy điên tiết.

Tiệc đêm vẫn đông đảo như vậy, lại còn ở ven biển càng khiến khách mời không nỡ rời đi. Đôi mắt lạnh lẽo liếc đến đồng hồ đeo tay, vậy mà đã 15 phút rồi Hà Y Mễ còn chưa ra, đáng lo ngại rằng không biết cô đã làm gì, hay có điều gì đó không ổn.

Âu Dương Nguỵ trong lòng vô cùng sốt ruột đi đến trước nhà vệ sinh dành cho nữ. Hắn biết là không thể vào, nên đành gọi Từ Tâm đến.

" Xem thiếu phu nhân như thế nào rồi. "

" Vâng. "

Từ Tâm nghe lệnh mà vào trong, người bên ngoài cũng không ngừng lo lắng, đứng ngồi không yên, tầm 5 phút sau, Từ Tâm đi ra, cúi đầu trước mặt hắn mà nói.

" Thưa tiên sinh, phu nhân không có trong đây. "

" Cái gì? " Âu Dương Nguỵ giống như không kiểm soát được bản thân, gương mặt hắn lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Đây là lần đầu tiên hắn trở nên như thế.

" Dạ Đường, Tiết Ưu, lục soát hết chỗ này lên, phải tìm được Hà Y Mễ, không tìm được thì định ngày chết cho tôi. "

Hắn chợt nhớ lại, lúc mới đầu vào tiệc, tên Lãm Ôn kia vốn dĩ là kẻ ngạo mạn, không hề muốn dưới trướng ai bao giờ, việc ông ta kính nể hắn cũng không phải chuyện lạ, nhưng ngay sau đó, vô tình điệu cười của ông ta lọt vào mắt hắn, dù chỉ là sơ qua nhưng hắn lại không để vào mắt.

Đáng chết.

" Lôi Lãm Ôn vào gặp tôi. "

Dứt lời hắn xoay ngắt đi vào khách sạn đối diện, ở phòng dành cho tổng thống mà chờ tên súc sinh kia bị kéo vào.

Lãm Ôn bị ném vào trong tất nhiên biết được chuyện gì, ông ta vốn là người mưu mô, xảo trá. Từ lúc này khi cánh cửa đóng lại, một luồng sát khí cực hạn xâm nhập vào cơ thể ông ta, giống như muốn rút cạn sinh khí của lão.

Lão trở nên sợ hãi tột độ.

Giương ánh mắt nhìn về phía chiếc ghế trong bóng tối kia, là ánh mắt xanh lục như phản quang trong đêm đen, nhưng màu mắt ấy bỗng nhiên lại lạnh lẽo đến cực độ, mang theo cả luồng sát khí như muốn gϊếŧ người.

" Ngài, ngài dùng vũ lực bắt tôi để làm gì? " Giọng nói ông ta liền run rẩy, cả thân hình lão co rúm lại như một con cuốn chiếu đang cố tự bảo vệ lấy thân.

Chợt lão ta vừa phun ra lời hỏi, bên thái dương của lão truyền đến cảm giác lạnh lẽo của một vật dụng lạ, và cả mùi thuốc súng phảng phất quanh đây. Chợt một dòng máu tanh chảy từ trong góc tối đến chân lão, khi ánh trăng chiếu dần đến góc tối bên trong. Trước mắt lão chính là cái xác của Vân Thi, cô ả ban nãy đã cố tình va phải Hà Y Mễ.

Cô ta chết không nhắm mắt.

Nhìn đôi mắt cô ta trừng lớn, Lãm Ôn sợ đến run lẩy bẩy nói không nên lời, lão ta biết, thứ đang kề bên thái dương của lão chính là cây súng vừa ghim đạn vào đầu Vân Thi.

Cạch.

Tên thuộc hạ của Âu Dương Nguỵ lên nòng sẵn sàng chờ lệnh của chủ nhân. Nghe tiếng nòng súng đã lên, như ranh giới giữa sự sống và cái chết được vạch ra chỉ bằng một sợi tơ mỏng.

Lúc này mặt hắn như tái xanh, vội vàng lắp bắp cầu xin.

" Âu Dương tiên sinh, tôi nói, tôi nói, tôi sẽ khai, ngài tha cho tôi một mạng, xin ngài... "

Âu Dương Nguỵ đưa tay ra hiệu ngừng bắn, tên thuộc hạ dưới kia mới bỏ ngón trỏ ra khỏi còi súng. Cho hắn vài lời trăn trối cuối cùng.

" Phu nhân, phu nhân đang được đưa đến Ám Tịch, tôi chỉ phụng lệnh của bà ta, là bà ta bảo tôi làm, nếu làm sẽ đưa một phần cổ phiếu của Thượng Thị cho tôi. "

Âu Dương Nguỵ mới cười lạnh, là kẻ nào to gan dưới trướng của hắn lại dám bán cổ phiếu đi. Xem ra chuyện này không phải dễ dàng gì.

" Ai đứng sau? "

" Tôi, tôi không biết, bà ta không nói tên, cũng không cho gặp mặt, chỉ bảo nếu làm thì sẽ có cổ phiếu hoặc không thì chết. Tôi xin ngài, tha cho tôi. "

Âu Dương Nguỵ mới đứng dậy, đi đến trước mặt Lãm Ôn đang quỳ dưới đất. Ánh mắt hắn như xuyên thấu ông ta, khuôn miệng lạnh lẽo không chút nhân tính mà cất lời.

" Gϊếŧ. "

" Tiên si... " Không kịp thốt ra chữ cuối cùng, thì hắn đã ngã gục xuống sàn nhà, máu chảy lênh láng từ sọ não.

Tiếng súng giảm thanh phát ra không tạo nên tiếng động lớn.

Âu Dương Nguỵ để lại một câu lệnh rồi mới rời đi.

" Dọn sạch hiện trường. "

" Vâng. "

Hai cái xác nằm vất vưởng giữa gian phòng rộng, mùi máu tanh bắt đầu bốc lên. Cảnh tượng càng trở nên kinh hoàng hơn khi ánh trăng chiếu đến một cách rõ ràng, như phơi bày chính con quỷ bên trong Âu Dương Nguỵ, tàn nhẫn và lãnh khốc cực độ.

Dám động đến người của hắn. Chết không toàn thây.

Trở về buổi tiệc bên dưới, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến âm độ, sát khí của hắn hiện tại khiến không một ai dám hó hé, dù là một cái liếc nhìn, cũng sợ con mắt sẽ không còn.

" Dạ Đường, đến Ám Tịch. "

" Vâng. "

Bỗng một thân ảnh chắn trước mặt hắn, Âu Dương Nguỵ không quan tâm là ai, giọng nói hắn kinh hãi như diêm vương.

" Cút. "

" Tôi biết tung tích của Y Mễ. " Tiêu Phong Hàn có chút e dè trước khí thế của hắn nhưng rồi vẫn giữ được phong độ.

Hắn không nói nhiều lời, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn.

" Vậy thì người đứng đằng sau việc này, có muốn biết hay không? "

Âu Dương Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, ra lệnh cho Dạ Đường.

" Ném hắn vào trong xe, mang theo. "

" Vâng. "

Tiêu Phong Hàn nghe vậy đành cười cười với Dạ Đường: " Tôi có xe, tôi có thể tự đi. "

" Vậy Tiêu Tổng theo sau chúng tôi. "

" Được. "

Không câu nệ gì nữa, hai chiếc xe đen bóng lập tức lao vun vυ't trên đường cao tốc.

Ở dãy ghế phía sau, Âu Dương Nguỵ vẫn trầm mặc như thế, nhưng sát khí của hắn toả ra còn khiến cả Dạ Đường phải kinh hãi.

Không biết là ai vô tình chọc phải hắn rồi.