Thời gian giống như mọc cánh, trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt bụng Lâm Ngải đã gần bảy tháng, trông như ngọn núi nhỏ.
Sau khi hết nôn nghén, hiện tại khẩu vị của Lâm Ngải đặc biệt tốt, khuôn mặt vốn thanh tú nhỏ nhắn cũng đầy đặn mượt mà lên không ít.
Khi Lục Cửu cầm cốc nước chanh tươi lên lầu, Lâm Ngải đang nằm trên cái ghế dài bên ngoài ban công, vừa mới cắt điện thoại.
Hắn đưa cốc nước cho cô "Điện thoại của ai vậy?"
"Là chị Vũ Nhu, chị ấy nói một thời gian nữa sẽ cùng Lý Vinh về thăm em" Lâm Ngải uống non nửa cốc nước trái cây, bộ dạng híp mắt thỏa mãn tựa như con mèo con.
Lục Cửu gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to mò lên cái bụng tròn vo của cô. "Tiểu tử này Lý Vinh cũng không biết nhặt được cái vận cứt chó gì nữa." Từ lúc biết Vũ Nhu mang thai lần hai, Lý Vinh liền cân nhắc xin nghỉ dài hạn, mang vợ con về quê, nhưng mãi vẫn không thể đi được. Cho đến mấy tháng trước Lý Vinh nhận được điện thoại của hàng xóm ở quê, nói là mẹ anh ta không cẩn thận bị ngã, hỏi anh ta có thể về thăm không. Lý Vinh lập tức mua vé xe về quê, vốn định để Vũ Nhu ở lại an thai, nhưng Vũ Nhu không đồng ý, hai người liền cùng về nhà.
Sau khi ở quê hơn một tháng, cuối cùng hai người đó cũng định trở về.
Lâm Ngải đút một trái mơ chua chua ngọt ngọt cho Lục Cửu, vị chua chát làm tóc gáy hắn dựng hết cả lên.
"Ha ha, chua vậy sao" Lâm Ngải cười to "Em thấy rất ngon, em phải kêu chị Vũ Nhu mang về thêm một ít mới được. Quả này là đặc sản ở quê Lý Vinh, vị ngọt ngọt chua chua lại nhiều nước, đặc biệt thích hợp cho những bà mẹ kén ăn.
"Tiểu trứng thối!"
"Đúng rồi, lần này Lý Vinh trở về hình như là muốn đưa mẹ anh ấy lên ở cùng."
"Dù sao mẹ cậu ta cũng lớn tuổi rồi."
Lâm Ngải gật đầu đồng ý
Đột nhiên, cái đầu nhỏ của cô lại xoay chuyển như nghĩ đến chuyện gì, cô dịu dàng áp lên vòm ngực cường tráng của Lục Cửu.
Đầu ngón tay nghịch ngợm di di trên ngực hắn, "Đã bảy tháng rồi"
"Thì sao, em muốn làm gì?"
"Anh nói xem" Khi nói chuyện, ngón tay linh hoạt của cô đã kéo áo ngủ rộng thùng thình tuột đến khuỷu tay, hai bầu vυ' lớn không có nội y trói buộc phiêu đãng trước mắt Lục Cửu, còn đầy đặn hơn cả trước đây.
"..."
Tuy Lục Cửu vui vẻ chịu đựng cuộc sống mấy tháng cấm dục, nhưng rốt cuộc vẫn đang tuổi tráng niên, chỉ cần cô hơi trêu chọc một chút là máu nóng trong hắn dâng trào, vật dưới thân nhanh chóng cương cứng trướng lớn.
"Thật sự không sao?" Lục Cửu lo lắng hỏi.
Bàn tay nhỏ bé của cô phủ lên vật căng phồng dưới thân hắn. "Đều như vậy rồi còn muốn nhịn?"
Mắt Lục Cửu đen tối, trong mắt như bốc dục hỏa hừng hực. Hắn cẩn thận ôm cô ngồi trên giường, cởi ra áo ngủ của cô ra, dưới lớp áo ngủ chẳng có gì che đậy.
"Tiểu nha đầu dâʍ đãиɠ!"
"Hừ, ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh không chừng thích chết đi được." Lâm Ngải nói xong, kéo qua bàn tay to thô ráp của Lục Cửu phủ lên bầu ngực mềm của mình.
Cô nói rất đúng, Lục Cửu thật sự yêu chết dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của cô.
Lục Cửu hôn môi cô, bàn tay to hầu hạ hai bầu ngực lớn, bởi vì mang thai mà ngực cô ngày càng nặng, núʍ ѵú vẫn đỏ au như trước đây. Lục Cửu cúi đầu, ngậm núm vũ, dùng đầu lưỡi đảo quanh, mυ'ŧ mát đùa bỡn, khiến Lâm Ngải nhanh chóng rêи ɾỉ yêu kiều.
Tay còn lại của Lục Cửu trượt xuống phía dưới, tiến vào giữa hai chân cô, vạch lớp lôиɠ ʍυ dày rậm, chạm vào âʍ ɦộ đã ướt sũng. Ngón tay hắn mở âm thần, sờ soạng khe hẹp, ngón tay mang vết chai quấy đào trong tiểu huyệt ẩm ướt trơn trượt, dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô.
"Ân ân ~" Sâu trong hoa huy*t g đột nhiên ngứa ngáy khó nhịn, Lâm Ngải rên lên yêu kiều, đôi chân dài run rẩy, đôi mắt long lanh tràn đầy xuân sắc.
Hắn đỡ cô nằm xuống giường, nâng một chân của cô lên, điều chỉnh thành tư thế nằm nghiêng, để nhìn rõ ngón tay đang vuốt ve tiểu huyệt.
Lâm Ngải nức nở, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay hắn "Nhịn... Em không nhịn được... Tiến... Tiến vào..."
"Đừng nóng vội"
Rốt cuộc Lục Cửu vẫn sợ làm cô và đứa con trong bụng bị thương, tuy phía dưới của hắn nhịn đến sắp nổ mạnh, nhưng vẫn cần cù làm tiền diễn.
Lâm Ngải không thuận theo, du͙© vọиɠ bị kéo dài quấy rầy lý trí của cô. Cô đưa tay vuốt ve nụ hoa mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rực hồng, lắp bắp: "Nha... Ân... Muốn anh... Muốn gậy th*t lớn của anh... đi vào tiểu huyệt... Ân ~ "
Ý chí của Lục Cửu đứt phựt, hắn cởi hết quần áo, lấy trong ngăn kéo dung dịch bôi trơn bôi lung tung lên tính khí cứng rắn của mình rồi đi vào giữa hai chân cô. Tính khí cọ xát bên ngoài miệng huyệt, qυყ đầυ to lớn như có sinh mệnh chỉ muốn liều mạng xông vào bên trong. Lục Cửu xem đúng thời cơ, thắt lưng dùng sức một cái, tính khí cứng rắn rốt cục cũng đi vào toàn bộ như mong muốn, hai người đồng thời thở ra một hơi thỏa mãn khuây khoả.
Lục Cửu dịu dàng, che chở hết sức, thong thả rút chọc trong dũng đạo ẩm ướt. Lâm Ngải thỏa mãn kêu lên, đong đưa mông đuổi theo tiết tấu của hắn.
Lục Cửu thông cảm vì cô đang mang thai, nên không ham chiến, rút chọc mấy trăm cái rồi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp lâu ngày bắn hết vào trong dũng đạo của cô.
"Nha ~ a ~" Lâm Ngải bị dịch nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu ra tiếng, thoát lực nằm ngã trên giường lớn, hai chân run rẩy mở lớn. Lục Cửu kéo tính khí đã mềm một chút ra ngoài, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ không có gì che chảy hết ra giường. Lục Cửu cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên của cô.
"Đến khi sinh con xong, xem anh có làm em không xuống giường được không"
"Được... Tốt... Một lời đã định"