Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 21: Chợ phía Đông

Lâm Võ đau lòng móc bạc ra trả, sau khi rời khỏi tiệm y phục thì bọn họ liền đi thẳng đến tiệm cầm đồ, chuộc lại mẫu ruộng đã đem đi cầm cố ba tháng trước.

Trong ba năm cha Lâm dưỡng thương, tất cả tài sản tích góp được đều tiêu hết.

Lâm Văn hoài nghi, nếu cha Lâm nguyện ý thì vẫn còn có thể tiếp tục sống, nhưng sống sẽ khiến cho con cái phải chịu khổ, cho nên có lẽ cha Lâm đã quyết tâm muốn chết nên thời gian cuối cùng thân thể ông sa sút cực kỳ trầm trọng, không được mấy ngày liền đi.

Tang sự của cha Lâm được tổ chức sau khi đem đất cầm cố không lâu.

Lão bản tiệm cầm đồ vừa nhìn thấy bọn họ đã nhận ra Lâm Văn, bởi vì thời điểm cầm đất hắn được trưởng thôn đích thân đưa đến đây.

Vì nể mặt trưởng thôn cho nên lão bản tiệm cầm đồ mới chấp nhận cầm, nếu không, với loại đất trồng bình thường chứ không phải linh điền đó thì ai mà muốn chứ, hiện tại nguyên chủ nguyện ý đến chuộc lại khiến cho lão bản rất vui vẻ.

“Tổng cộng mười mẫu đất tương ứng với tám mươi lượng bạc, ta không tính nhiều đâu, tính 85 lượng bạc, ngươi lấy về đi.”

Lão bản tiệm cầm đồ cũng chỉ tính phí thủ tục, còn chênh lệch giá thì không tính vào, đây cũng là nể mặt mũi thôn trưởng Khúc Điền thôn thôi.

Lâm Võ móc ra một tấm ngân phiếu trăm lượng đưa qua.

“Cảm ơn lão bản đã chiếu cố.”

Nhận lấy khế đất, Lâm Võ quý trọng mà cất đi, cho dù mình không trồng trọt gì được, nhưng vẫn có thể cho người trong thôn thuê, như vậy thì quanh năm suốt tháng không cần lo cái ăn rồi.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Rời khỏi tiệm cầm đồ, Lâm Văn khuyên nhủ, “Chúng ta đi dạo chợ phía Đông đi, nếu không mua được gì thì đi nhiều biết nhiều cũng tốt lắm.”

Chợ phía đông là thị trường gần như dành riêng cho tu luyện giả.

Lâm Văn vừa đề nghị, Tôn Khánh ngay lập tức đồng ý, mắt Lâm Võ cũng sáng lên.

hiếu niên tuổi này, luôn luôn hướng tới con đường tu luyện, tất cả những gì liên quan đến tu luyện đều cực kỳ tò mò, ngay cả Lâm Võ cũng không ngoại lệ.

Mà Lâm Văn, mục đích chính của y chỉ là thăm dò thị trường mà thôi, nhìn thử xem có những vật phẩm bản địa liên quan đến tu hành nào, liệu có thích hợp để mình đem vào Vạn Thông Bảo giao dịch hay không.

Sau khi đen sọt đồ gửi lại tiệm tạp hóa, rồi chào hỏi với chủ tiệm vài câu, ba thiếu niên liền cùng nhau đi về chợ phía đông, biểu tình cực kỳ hưng phấn.

Kiến trúc nơi này khác xa so với khu chợ bình dân phía tây, cao lớn chỉnh tề sáng sủa hơn nhiều, đường phố cũng rộng hơn.

Những người đi lại nơi này đều ăn mặc sang quý hơn, có người còn mang theo cả nô bộc, có người còn đeo bên hông một thanh kiếm, nếu không phải là những người có bề ngoài cực kỳ sang quý, thì cũng là những nhìn qua có hơi thở cực kỳ bưu hãn.

Lâm Văn biết những người này đều mạnh hơn thôn trưởng Khúc Điền thôn rất nhiều.

Những người này ở chợ Tây không thiếu, Lâm Võ cùng Tôn Khánh đều đã từng tới đây nên cũng biết chút ít.

âm Võ túm chặt lấy cánh tay Lâm Văn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng chạy loạn, cẩn thận đυ.ng phải Võ Giả, nếu không… Nếu không lần sau đệ sẽ không đưa huynh đi theo nữa!”

Bị đệ đệ của mình uy hϊếp, mặt Lâm Văn hiện lên vẻ 囧.

Nhưng y thấy ngay cả một đứa trẻ hoạt bát hiếu động như Tôn Khánh cũng phải thu liễm, hoàn toàn tương phản với ánh mắt đầy kích động kia, thì một người có trái tim trưởng thành như Lâm Văn đương nhiên cũng sẽ không chạy loạn lung tung rồi.

Tôn Khánh hưng phấn nói: “Chúng ta đi phố Trường Thắng đi, nói không chừng có thể gặp được thứ tốt mà chúng ta có thể mua đấy.”

“Ừm, đi phố Trường Thắng, những cửa hàng bên này nếu đi vào thật có khi sẽ bị đuổi ra đấy.”

Lâm Võ đồng ý, thuận tiện phổ cập kiến thức cho Lâm Văn, Lâm Văn nghiêm túc lắng nghe.

Cửa hàng lớn coi thường khách hàng không đủ tầm thì ở đâu cũng sẽ có, vừa nhìn đã biết ba người bọn đều mang khí chất thôn quê nghèo nàn, chắc chắn không mua nổi những gì được bán trong các cửa hàng

Nhưng mà phố Trường Thắng, nghe Lâm Võ nói, Lâm Văn lại cảm thấy rất giống với khu giao dịch của Vạn Thông Bảo, chủ yếu đều là các gánh bán hàng rong.