Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 19: Đi Ô Sơn trấn

Khi Lâm Võ đi luyện công buổi sáng, Lâm Văn cũng không nhàn rỗi mà ở nhà dọn dẹp nhà cửa.

Trong đầu y giờ bị nhét không ít thứ, cho nên y cũng cần sắp xếp lại một chút.

òn có hai khối ngọc giản khác được nhận từ sảnh giao dịch, y cũng cần phải xem qua nội dung bên trong.

Nhưng mà nghĩ đến những gì xảy ra tối hôm qua, cho nên khi nhìn thấy ngọc giản thì lại có chút run sợ, chắc sẽ không đọc một lần ngất một lần đâu nhỉ.

Cũng may sau khi xem xong Trường Sinh Quyết thì ít nhiều cũng hiểu được một số thường thức về tu luyện, trong lòng mặc dù cảm thấy có chút sợ nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Thì ra đây là khối cổ ngọc giản thừa, bên trong vừa chứa công pháp truyền thừa nhưng đồng thời bên trong cũng giữ lại một phần năng lượng căn nguyên của Trường Sinh Quyết, đồng thời còn trợ giúp người tu luyện tẩy gân phạt tủy, xây dựng căn cơ.

Cho nên giờ phút này, trong đan điền của y có một khí đoàn nho nhỏ lớn bằng hạt đậu nành đang lơ lửng.

Đương nhiên cái loại tẩy kinh phạt tủy kia chỉ làm được một lần thôi, chỉ có người đầu tiên tiếp nhận mới có thể đạt được toàn bộ truyền thừa, sau đó ngọc giản sẽ trở lại bình thường.

Lâm Văn thầm nghĩ, chẳng trách sáng nay trên người y lại dơ như vậy, thì ra là do tạp chất bên trong cơ thể được bài tiết ra ngoài, sau khi tắm xong lại sảng khoái đến lạ thường, y còn cảm nhận được được một nguồn năng lượng vô tận, cảm giác như bây giờ có thể lên núi đánh hổ xuống nước bắt cá vậy.

Sau khi chắc chắn rồi, Lâm Văn mới dám xem miếng ngọc giản thứ hai.

Quả nhiên y chỉ cảm thấy hơi đau đầu một chút mà thôi, sau đó một lượng lớn tin tức cũng được truyền vào trong đầu y, trong đó có một cái khiến cho Lâm Văn cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ.

Hôm qua y vẫn còn đang rầu rĩ rằng phải làm sao mới có được điểm cống hiến, một nghèo hai trắng tay như y dù có mở hàng bán thì cũng phải biết bán cái gì nữa mới được, y không cho rằng những thứ mà tiền mua được đều bán được.

Nhưng mà không sao, phòng giao dịch có cho người mới mười điểm cống hiến để sử dụng, cho nên thay đuổi tình hình hiện tại của cái nhà này mới là nhiệm vụ hàng đầu.

Ý thức của Lâm Văn tiến vào Vạn Thông Bảo nói với Thanh Y vài điều, nhờ Thanh Y tiến vào khu giao dịch giúp y xem mười điểm cống hiến này nên sử dụng như thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất, có muốn làm gì hay không cũng phải suy nghĩ thật kỹ đã mới được, mười điểm cống hiến này, y không nỡ để lãng phí.

Ừm, phòng giao dịch cũng rất nhân hậu đấy.

“Ca, vừa lúc có xe đi trấn trên, đệ đi lấy bạc đây.” Lâm Võ vừa thấy Lâm liền Văn vội vàng nói một câu, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình.

Lâm Văn đã sớm tìm ra hai cái sọt rồi chờ hắn, sau khi nhìn thấy Lâm Võ đi ra thì khóa cổng lại, ngoại trừ ngân phiếu trong người thì trong nhà cũng chẳng còn gì quý giá cả, nhưng cả hai đều không muốn bất cứ ai vào nhà bọn họ khi họ không có ở nhà.

“Xe nhà ai thế? Có nhiều người lên trấn trên không?”

“Là nhà A Khánh đấy, đi mau.”

Lâm Võ lôi kéo Lâm Văn chạy nhanh đến chiếc xe bò gần đó, Lâm Văn tò mò đánh giá chiếc xe bò này một chút, con bò này có chút khác so với bò ở kiếp trước.

Thế giới này ngoại trừ xuất hiện yêu thú, thì dã thú cùng súc vật bình thường sẽ có cái đầu lớn hơn rất nhiều.

Theo như những gì Lâm Văn biết, nhà thôn trưởng cũng có một con Độc Giác Ngưu, gần như đó là một loại yêu thú rồi, không chỉ có sức lớn, tốc độ chạy cũng rất nhanh nữa, cảm giác nó rất có khí chất.

“A Võ, A Văn ca, mau lên xe.”

A Khanh mà Lâm Văn nhìn thấy ngày hôm qua chào với bọn họ, đợi sau khi ngồi yên, A Khánh móc ra một cục bánh, “A Võ, cho ngươi này, nương ta cho đấy, luyện công buổi sáng xong chắc là sẽ đói bụng, ăn đi.”

Lâm Võ cự tuyệt, nhưng mà hắn muốn chia cho Lâm Văn một nửa, lại bị Lâm Văn cự tuyệt, trong nhà thật sự đã không còn thêm gì để nấu, nếu không thì y cũng muốn nấu thêm cho Lâm Võ, số cháo ăn lúc sáng chắc cũng đã sớm tiêu hóa hết rồi.

Cha của A Khánh liếc ra phía sau cười một cái, thét to: “Ngồi yên nha, đi đây!”

Khúc Điền thôn được xem như là một thôn khá lớn xung quanh Ô Sơn trấn, với hơn hai trăm hộ dân sống dưới chân núi

Đợi khi xe bò rời khỏi Khúc Điền, trên xe bò lại nhiều thêm mấy thôn dân, có hai người lên xe tò mò nhìn Lâm Văn.

Hôm qua vừa mới bị từ hôn, vậy mà hôn nay còn có tinh thần lên trấn trên, nhưng cũng may đây không phải người nhiều chuyện, mối quan hệ giữa bọn họ cũng Trần thị cũng không tệ, cho nên cũng không nói gì không xuôi tai, chỉ hỏi hai huynh đệ đang định mua cái gì.

Lâm Văn nhân cơ hội đem tình hình trong nhà lúc này nói ra, trong nhà sắp hết sạch đồ ăn rồi, vừa lúc có tiền nên cũng muốn mau thêm đồ ăn cho nhà.

Thấy Lâm Văn đang nói chuyện với những người khác, Tôn Khánh nhỏ giọng nói với Lâm Võ.

“Ca ca của ngươi thay đổi thật rồi a, trước kia lúc nào cũng ngượng ngùng nên chẳng nói chuyện với ai cả.”

Thật thực xin lỗi nha Tôn Khánh, đêm qua sau khi Lâm Văn được tẩy gân phạt tủy xong, thính lực tăng lên rất nhiều, cũng may Lâm Võ không hưởng ứng với những gì Tôn Khánh, chỉ trừng mắt liếc nhìn Tôn Khánh, nói bậy gì đó, ca ca của hắn cũng rất tốt mà.

Xe bò đi nhanh hơn đi bộ rất nhiều, Lâm Văn đoán là, tốc độ của những con bò ở đây chắc nhanh hơn bò ở địa cầu nhiều lắm, cho nên sau nửa canh giờ thì bọn họ đã đến bên ngoài Ô Sơn trấn rồi.

Nhìn những bức tường thành được xây từ một loại đá màu xanh đen trước mắt, trên tường thành loang lổ, để lại rất nhiều dấu vết vật lộn với yêu thú, có nơi còn có thể thấy rõ cả vết cào của yêu thú nữa, còn khoét cả một mảng lớn trên trường, khiến cho trong lòng Lâm Văn cảm thấy cực kỳ chấn động.

Đây mới chỉ là một trấn mà thôi, vậy thì huyện thành phủ thành thậm chí là hoàng thành, sẽ còn nguy nga đồ sộ đến mức nào nữa!

Người vào thành lúc sáng sớm không ít, Lâm Võ lấy ra hai đồng tiền làm phí vào trấn cho hắn cùng Lâm Văn, vào trấn, Lâm Văn mới biết được cái gọi là trấn, hoàn toàn không nhỏ hơn một huyện bình thường đâu.

Không bao lâu sau, xe đã đến nơi mà những thôn dân thường để xe bò ở đó, Tôn thúc nói.

“Giữa trưa ra sẽ đi đấy, quá giờ không chờ a.”

Từng người một một vừa xuống xe vừa cười nói: “Đừng dài dòng như vậy chứ, chắc chắn không để người đi về tay không đâu, đỡ phải lãng phí, ha ha.”

“Cha, con đi cùng hai người A Võ, nhớ chờ chúng con đấy a.” Tôn Khánh lôi kéo Lâm Võ, hưng phấn nói.

“Tiểu tử thúi, mau cút đi!” Tôn thúc cười mắng, “A Văn A Võ nhớ thay thúc coi chừng tên tiểu tử thúi này, đừng để cho hắn tiêu tiền lung tung.”

“Đã biết ạ, Tôn thúc, đến trưa lại gặp.”

Lâm Văn cười ha hả vẫy vẫy tay với Tôn thúc, nhìn kiểu gì cũng thấy Tôn Khánh hoạt bát hơn A Võ nhiều, đứa trẻ có cha có nương nên khác hẳn.

Ô Sơn trấn được tính là chia làm hai khối khu vực, một khối là khu bình dân, khối còn lại là nơi chuyên cung cấp nơi ở và bán những thứ cần thiết cho tu luyện giả, đồng thời những nơi trọng yếu đa số đều nằm trong sự kiểm soát của những gia đình giàu có.

Dù ba người Lâm Văn muốn đi dạo đến mức nào, những vẫn phải hoàn thành chuyện trong tay trước cái đã, cho nên ba người đi thẳng đến khu chợ bình dân trước.