Nhà trường còn không quản chuyện này, bộ họ trả lương cho cô ta để cô ta phí sức quản chuyện này à?
“Chị gái à, cho tôi một que đi.”
“Tôi cũng muốn một que.”
“Tôi mua cho Tiểu Tuệ một que.”
Đối mặt với khách hàng thực sự, Tiền Tình vẫn có thái độ rất tốt. Lần này còn lại chín que thì đã bán được bốn que rồi.
Nữ giáo viên ấm ức cắn môi, lần này có kêu cô ta ăn, cô ta cũng không thèm, ai lại đi hiếm lạ vài cây kem như này chứ.
Tiền Tình thu dọn đồ đạc rồi khóa cửa lại, số kem còn lại càng ít thì chúng càng nhanh tan, xem ra phải tranh thủ bán hết số kem còn lại mới được.
Đang trên đường đạp xe về nhà, nửa đường cô bị người khác chặn lại.
“Bán kem, bán kem! Bán cho tôi hai que kem.”
Tiền Tình dừng lại, người gọi cô lại là một đôi nam nữ. Bộ dạng của chàng trai kia trông cũng bình thường, nhưng cô gái trẻ bên cạnh anh ta lại là một gương mặt mà cô quen thuộc.
Điền Tuyết có dáng vẻ điềm đạm dịu dàng, đầu đội chiếc mũ rộng vành, tay cầm ô. Chiếc ô được làm bằng ren, vừa nhìn là biết nó thuộc loại hàng đắt tiền.
Chàng trai trẻ nhìn có vẻ là con nhà gia giáo, anh ta lịch sự mời Tiền Tình tiến đến bên gốc cây cổ thụ có tán lá che rất to.
Nhìn bộ dạng của Tiền Tình lúc này khiến anh ta có chút giật mình. Tuy lúc này trên trán Tiền Tình bắt đầu vã mồ hôi hột, hai bên tóc mái cũng đã ướt sũng. Nhìn chật vật là vậy, nhưng bộ dạng của cô lại toát lên một vẻ đẹp mạnh mẽ, càng nhìn càng bị cuốn hút, như một bông hoa đang kiên cường nhô lên khỏi mặt nước trong vắt.
Tiền Tình cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Điền Tuyết, khựng lại một chút, rất nhanh cô liền quay lại tập trung cho việc đẩy mạnh tiêu thụ kem que của mình.
"Đồng chí, hôm nay mới về thêm một loại kem mới. Khu nhà máy bên này trước giờ vẫn chưa có ai được thử qua. Nó được làm từ sữa tươi nguyên chất, bảo đảm không pha thêm một chút nước nào. Đồng chí có muốn nếm thử không?"
Tiền Tình tựa hồ trời sinh đã có sở trường kinh doanh, cô hiểu được đối với dạng người nào thì nên nói những lời gì.
Lúc này ở cổng trường tiểu học, các thầy cô trẻ đang ngồi trò chuyện cùng với đám học sinh. Cô đứng loanh quanh gần đó để bán hàng, mọi người cứ nhìn mà không biết đắt rẻ thế nào, bọn họ nghi ngại sợ bị lừa tiền.
Mắt thấy bốn nữ sinh đi một tốp cùng nhau tỏ ý muốn ăn kem, cô liền tranh thủ chào mời, nói ngay giá tiền với họ, còn giới thiệu một chút về các loại kem, tận dụng cơ hội để nhanh chóng bán được hàng.
Nhưng hai người trước mặt dường như cũng không thiếu tiền, đặc biệt là một cặp nam nữ đi cùng với nhau. Cái họ coi trọng chắc chắn là chất lượng chứ không phải giá cả.
Bây giờ nếu cô giới thiệu kem mình chỉ có một loại thông thường, khó tránh khỏi khách hàng sẽ cho rằng đồ của cô là dạng bình dân rẻ tiền.
Quả nhiên, Điền Tuyết vừa nghe đã cảm thấy hứng thú. Không phải là cô ta chưa từng ăn kem, có điều kem mà cô ta ăn hồi thời thơ ấu chỉ là những loại kem đá bình thường.
Nhưng kem này được quảng cáo là làm từ sữa tươi nguyên chất không pha trộn thêm nước vào, đây chẳng phải là loại kem nổi tiếng đắt tiền được bán ở nhiều năm về sau sao?
"Bao nhiêu tiền một cây vậy ạ?"
"Một cây giá chỉ một đồng mà thôi."