Kiểm Soát Tuyệt Đối

Chương 15: Điều kiện (hơi H) [1]

Chương 15: Điều kiện (hơi H) [1]

Editor: citrus

***

Tiểu Bằng là bạn cùng lớp của Mộc Nhu, trên trường chơi cũng khá thân với Mộc Nhu.

Mộc Tinh nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm của cô, miệng nhanh hơn não lại hỏi một câu, “Ai đang tắm trong phòng tắm chị vậy?”

“Anh, anh hai đó.” Mộc Nhu đành phải trả lời thành thật, sợ Mộc Tinh hiểu lầm cái gì đó, lại giải thích, “Phòng tắm của anh ấy hỏng rồi, cho nên mới...”

Cũng may Mộc Tinh không hỏi thêm gì nữa, “Đi không?”

Mộc Nhu muốn đi, nhưng lại nghĩ đến lúc này Mộc Phong đang tắm rửa, có chút do dự.

“Em chờ chị ở cửa, nếu đi thì ra đó.” Mộc Tinh nói xong rồi đi ra ngoài.

Mộc Nhu đi tới cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng mảnh khảnh mông lung bên trong, nhẹ giọng gọi, “Anh hai ơi...”

Tiếng nước quá lớn, qua cánh cửa tiếng cô lại trở nên nhỏ hơn, mãi cho đến khi Mộc Nhu lại nâng cao giọng gọi một câu lần nữa, lúc này Mộc Phong mới nghe thấy, thuận tay vặn còi cho dòng nước chảy nhỏ hơn, đáp lại cô.

“Sao vậy bé cưng?”

Mộc Nhu đứng ngoài cửa bất an nắm lấy ngón tay mình, “Mộc Tinh rủ em ra ngoài chơi, em muốn ra ngoài mua sắm với bạn bè, sau đó đi dạo phố nữa...”

“Em muốn mua gì thì anh đi mua với em.” Mộc Phong nhíu mày, giọng điệu không nghe ra vui hay giận.

“Không cần đâu ạ, em muốn đi cùng bạn bè à.” Đùa hả, Mộc Nhu chỉ muốn trốn thoát khỏi anh để lấy được chút tự do của mình thôi được chứ, cũng dần mất bình tĩnh.

Mộc Phong không có ý định hạn chế cô đi lại hoàn toàn, suy nghĩ vài giây, “Vậy thì em đi đi.”

“Nhưng...” Anh nhìn phân thân dưới háng đang có chút bất mãn ham muốn, vốn nghĩ định cưng chiều yêu thương cô trên giường một lúc, hiện giờ xem ra chỉ có thể trì hoãn lại.

Không đi vào, vậy thì làm cái khác thôi.

Bởi vậy lúc này trong phòng tắm lượn lờ sương mù, Mộc Nhu đang quỳ gối giữa hai chân Mộc Phong, bàn tay nhỏ bé đang cầm côn ŧᏂịŧ to lớn của anh, dùng lòng bàn tay ra sức vuốt ve, thỉnh thoảng ngậm lấy qυყ đầυ của người đàn ông vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mú.t.

Mộc Phong luồn năm ngón tay vào tóc cô, bởi vì nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô đang có chút khó khăn nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, ánh mắt trở nên càng thêm sâu thẳm.

“Hừ… bé cưng, sâu hơn nữa nào...” Tuy rằng đã cho miệng cô ăn rất nhiều lần, nhưng đó là chưa kể tới kỹ xảo phong phú đến nhường nào.

Nhưng đối với Mộc Phong mà nói, chỉ cần cái miệng này là của cô, cũng đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.