Ký Sự Tình Yêu Mùa Xuân

Chương 16: (Kinh hạ) Câu dẫn trong phòng tắm (H)

Mặt Hứa Văn Sinh tối sầm lại, anh còn chưa kịp đặt câu hỏi thì hạ Lộ đã lao tới nắm lấy du*ng v*t của anh.

Anh cúi người che hạ thể, nghiến răng khiển trách: “Cút.”

Hạ Lộ không nghe lời: “Lần trước em để anh sờ của em, lần này em sờ lại”.

Hứa Văn Sinh tức đến ngứa răng: “Đừng nói nhảm, mau cút ra ngoài.”

Hạ Lộ nhào lên người hắn, muốn đoạt lấy du*ng v*t của hắn, “Em không có nói đùa.”

Hứa Văn Sinh bị Hạ Lộ bóp nghẹt, anh không thể phản bác được, vì vậy anh phải liều mạng bảo vệ phần dưới của mình khỏi sự đυ.ng chạm của Hạ Lộ. Hai người xô đẩy nhau dưới vòi hoa sen, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng cả hai trực tiếp lăn xuống đất. Hứa Văn Sinh, một người đàn ông cao hơn mét tám, cuộn tròn và vùng vẫy như một chú gà con. Hạ Lộ trực tiếp đè lên người hắn, dùng hai tay nắm lấy đầu v* hắn nhéo mạnh một cái.

Hứa Văn Sinh mất cảnh giác với đòn tấn công, và theo phản xạ muốn lấy tay che ngực.

Chỉ có hai tay, bảo vệ được bên dưới thì không bảo vệ được bên trên. Ngay khi đó Hạ Lộ chớp thời cơ, dùng sức véo vật đang mềm xuống, “Cứng lên cho em xem nào”.

Hứa Văn Sinh chưa từng bị bắt nạt như vậy, môi mỏng mím chặt, nói lời tàn nhẫn, “Đủ rồi, dừng lại đi, tôi sẽ không bỏ qua nếu cô tiếp tục như vậy nữa”.

Hạ Lộ dùng ngón tay cái ấn vào qυყ đầυ, di chuyển bàn tay của cô, “Anh định không bỏ qua như thế nào?”

Hứa Văn Sinh ậm ừ, cơ thể anh lập tức mềm người. Hạ Lộ cụp mắt nhìn vật trong tay càng lúc càng to cứng, “Thật muốn dùng nó đút vào bên trong”.

Hứa Văn Sinh lấy tay bịt miệng Hạ Lộ, “Đừng nói nhảm”.

Hạ Lộ cúi đầu nhìn, cô thè lưỡi liếʍ tay anh, Hứa Văn Sinh uy hϊếp: “Nếu cô không ra ngoài, tôi sẽ hét lên. Khi Văn Bác vào và nhìn thấy, cô định giải thích thế nào?”

Hạ Lộ không nắm hạ thể của anh nữa, cô làm ướt cơ thể mình, chuẩn bị cởϊ qυầи áo. Hứa Văn Sinh nắm chặt góc áo cô, gân xanh trên trán nổi lên, “Đừng cởi”.

Vừa nói vừa muốn ngồi dậy, Hạ Lộ nắm lấy hai viên cầu của anh, Văn Sinh kêu lên đau đớn. Cô vặn cổ, ném bộ quần áo ướt xuống đất. Bên trong cô không mặc nội y, cơ thể trần như nhộng cọ xát vào người Hứa Văn Sinh.

Như hai con rắn cuốn lấy nhau trên mặt đất. Hạ Lộ cọ ngực vào l*иg ngực rắn chắc của anh, giống như hai nụ hoa mềm mại nhẹ nhàng chạm vào hòn đá rắn chắc, ngực của Hứa Văn Sinh phập phồng theo động tác của cô.

Nước nóng từ vòi hoa sen xối lên hai người, giống như chất giữ nhiệt tốt nhất, khiến thân nhiệt hai người chỉ tăng chứ không có giảm. Mạch máu trên cổ Hứa Văn Sinh nổi lên, cổ anh cứng đờ, không ngừng nhìn Hạ Lộ: “Cô muốn làm gì?”

Hạ Lộ thành thật trả lời: “Em nói rồi mà, lần trước anh đã chạm vào tiểu huyệt em rồi, lần này em muốn sờ lại”.

Hứa Văn Sinh mím môi: “Cô vừa chạm vào nó rồi”.

Hạ Lộ: “Nhưng anh còn dùng lưỡi liếʍ nữa, em đã làm gì đâu”.

Văn Sinh thấp giọng chửi, anh cảm thấy hối hận vô cùng vì sao hôm qua lại làm ra chuyện đó. Thấy anh cuối cùng cũng bị thuyết phục, Hạ Lộ từ dưới đất đứng dậy, thấy bồn tắm đầy nước. Đá anh ta: “Anh đi vào trong bồn tắm, để em sờ”.

Hứa văn Sinh ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ nói: “Hạ Lộ, lần trước là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô, nhưng chỉ lần này thôi”/

Hạ Lộ nhấp môi không vui: “Sao anh nhiều lời vậy. Nếu anh không đi vào, em sẽ gọi Văn Bác nói anh cưỡиɠ ɧϊếp em.”

Hứa Văn Sinh mở to mắt không tin được: “Rốt cuộc là ai cưỡиɠ ɧϊếp ai?”

Hạ Lộ nhếch cằm: “Giờ thì là em, nhưng nếu anh khiến em không hài lòng, vậy là anh cưỡиɠ ɧϊếp em”.

Hứa Văn Sinh chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy. Hạ Lộ đá vào mông anh ta: “Đi nhanh lên”.

Hứa Văn Sinh vẫn mặc cả: “Chỉ lần này thôi”.

Hạ Lộ cười: “được”.

Hứa Văn Sinh nhìn Hạ Lộ nhấn mạnh: “Chúng ta thống nhất rồi, không được đổi ý”.