"Bây giờ xuống dưới được chưa?"
Tiểu cung nữ vừa mới rời đi, Nhϊếp Quân Ưu liền muốn đuổi Nhiễm Yên xuống.
Hắn thật sự sợ cô nam quả nữ ở chung một chỗ, bản thân hắn liền cầm lòng không đậu làm chuyện có lỗi với nữ nhi.
"Vẫn chưa được a!"
Nhiễm Yên nhắc mông lên nhưng không rời khỏi người Nhϊếp Quân Ưu, chỉ dạng hai chân ra gác hai bên sườn của nam nhân, để hạ bộ của hai người càng thân mật với nhau. Bàn tay nhỏ xinh vươn tới hung khí oai hùng kia, dự định dâʍ ɭσạи một hồi nhưng nửa đường cổ tay bị đối phương nắm chặt.
Nhϊếp Quân Ưu chế trụ cánh tay không yên phận kia ra sau lưng Nhiễm Yên. Thiếu nữ ủy khuất lên án.
"Phụ hoàng, đau..."
Đôi mắt nữ nhân như hàm xuân thủy, cánh môi đỏ mọng ngọt nước hờn dỗi làm nam nhân chỉ muốn cúi đầu cắn một ngụm.
"Đã to gan lớn mật câu dẫn trẫm, còn dám gọi trẫm là phụ hoàng?"
Nhϊếp Quân Ưu hung ác chất vấn nàng.
Hắn là người thông minh, sẽ không cho rằng nữ nhi của mình đơn thuần đến mức không biết nam nữ thụ thụ bất thân, không biết lσạи ɭυâи là đại nghịch bất đạo.
Nhiễm Yên không hề sợ hãi Nhϊếp Quân Ưu, nàng cười ác liệt.
"Bệ hạ không thích Yên nhi vừa ăn côn ŧᏂịŧ lớn của người vừa gọi người là phụ hoàng sao? Phụ hoàng, lσạи ɭυâи rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ a..."
Thiếu nữ mỹ lệ lại lẳиɠ ɭơ, mặc dù một chút tam quan đạo đức cũng không có lại làm nam nhân mê muội đến thần hồn điên đảo, Nhϊếp Quân Ưu cũng không ngoại lệ. Đối mặt với yêu tinh này, hắn có ảo giác như bản thân bị một ma lực nào đó thôi thúc làm Chu Ưu vương phóng lửa hí chư hầu, vì một nụ cười nữ nhân mà khuynh tẫn cả giang sơn.
Biết rõ nữ nhi của mình là Đại Tề đệ nhất mỹ nhân, nhưng nhìn nữ nhi từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, hắn chưa từng phát hiện tiểu nữ nhi mê người như hiện tại.
"Mẫu thân của con còn chưa chết còn liền vội vàng muốn ăn côn ŧᏂịŧ nam nhân của nàng?"
Nhϊếp Quân Ưu nỗ lực kiềm chế trước du͙© vọиɠ, muốn giáo dục Nhiễm Yên nhưng tiểu yêu nữ nào có khái niệm xấu hổ, ngược lại càng lúc càng quá mức.
"Phụ hoàng không chỉ là nam nhân của một mình mẫu phi a. Phụ hoàng không muốn đυ. thử da^ʍ huyệt của Yên nhi sao, chắc chắn so với mẫu phi càng làm phụ hoàng thoải mái!"
Nhϊếp Quân Ưu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế con dã thú sắp bùng phát nhưng dù kiềm chế thế nào cũng không xem nhẹ được những lời dâʍ ɖu͙© của thiếu nữ.
Hắn đối với Dương Ý chỉ có sủng không có ái, sủng vì gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia cùng công phu trên giường của nàng. Mà Yên nhi chẳng những trẻ hơn còn xinh đẹp hơn mẫu phi của nàng nhiều lần, hắn thật sự không nỡ để một viên ngọc quý như vậy bị nam nhân khác làm bẩn.
Trong lúc Nhϊếp Quân Ưu còn đang đấu tranh giữa lý trí cùng du͙© vọиɠ, Nhiễm Yên đã thay hắn quyết định.
Thiếu nữ đẩy phụ thân của mình xuống giường, thân thể mềm mại đè lên cơ thể rắn chắc của nam nhân, môi mỏng chạm vào nhau, kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ mυ'ŧ.
Nhϊếp Quân Ưu muốn đẩy nàng ra lại có chút không nỡ, mặc kệ đầu lưỡi hư hỏng kia công thành đoạt đất, thâm nhập quấn quít với lưỡi của mình. Tiếng nước tấm tắc, nước bọt óng ánh chảy dọc ra khoé miệng cả hai trông dâʍ ɖu͙© vô cùng.
"Phụ hoàng, Yên nhi đã trưởng thành, thân thể rất muốn làm chuyện đó, phụ hoàng giúp Yên nhi được không, Yên nhi không muốn tìm thị vệ giúp."
Thiếu nữ bỗng nhiên thả giọng, có chút đáng thương cầu xin làm trái tim Nhϊếp Quân Ưu mềm mại. Ánh mắt nhìn nữ nhi của mình càng lúc càng mất đi lý trí.
Nữ nhi của hắn thật sự đã trưởng thành, nữ thập tam nam thập lục, nàng đã mười lăm, có ham muốn với chuyện này là điều bình thường.
"Phụ hoàng mau giúp Yên nhi được không, phía dưới của nữ nhi thật sự rất ướt."
Yên Nhiễm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nắm lấy bàn tay của Nhϊếp Quân Ưu luồn vào tà váy của mình.
Chạm đến hạ thể trơn bóng ẩm ướt đầy mật dịch làm nam nhân bùng nổ, như chìa khoá mở ra chiếc hợp padora, luân thường đạo lý gì đều quên ở sau đầu, hai mắt đỏ rực du͙© vọиɠ, xoay người đè thiếu nữ dưới thân, thô lỗ xé bỏ lớp váy hoa lệ.