Lâu Tư Trầm tiến gần lại tai của cô, nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng mua đồ dùng ‘hàng ngày’ mà.
- ……..
Lời nói ấy, hắn đúng là…biết cách chơi chữ, đúng là du côn!
Mộ Sở coi như không nghe thấy gì, mặc cho gò má đang đỏ bừng dần chuyển qua hai bên tai của cô, cô quay đầu đi nói:
- Lát nữa anh tính tiền đi!
Cô cảm thấy xấu hổ khi cầm thứ đó đi tính tiền!
Sau khi tính tiền đi ra khỏi siêu thị, Mộ Sở lén la lén lút xé đi những chiếc hộp đựng bαo ©αo sυ rồi đem những bịch đó ra, sau đó từng cái một toàn bộ nhét vào túi quần của hắn.
- Em đang làm gì vậy?
Hai tay của Lâu Tư Trầm xách những túi đồ, hắn kì lạ nhìn Mộ Sở đang nhét toàn bộ những thứ đó vào túi quần của hắn.
Sau khi Mộ Sở nhét xong thứ đó, lại vội vã đem những chiếc hộp được cô xé ra bỏ vào thùng rác ở gần đó, chạy lại về đây, mới giải thích cho Lâu Tư Trầm biết:
- Lát nữa mẹ em mà thấy được, em còn mặt mũi nào nữa?
- ……..
Hành vi của Mộ Sở, khiến Lâu Tư Trầm cảm thấy vừa hài hước, vừa mắc cười, Nhưng hắn cũng không nói gì, mặc kệ cho cô làm theo ý muốn.
Hai tay của Lâu Tư Trầm đều xách những túi đồ nặng, Mộ Sở thật sự không nhẫn tâm.
- Hay để em xách phụ một túi đi, nếu em không chịu nổi nữa sẽ đưa lại cho anh nha!
- Đi vào phía trong đi!
Lâu Tư Trầm không để ý lời cô nói, chỉ dặn dò một câu, đi về phía bên trái của cô, ép cô đi về phía bên phải của hắn.
Phía bên trái lúc nào cũng có xe chạy qua, mà hai tay hắn đang bận xách đồ, chẳng may bị xe quẹt trúng thì sao, hắn không thể bảo vệ cô an toàn liền được.
Đương nhiên Mộ Sở biết suy nghĩ của hắn:
- Em đâu phải con nít đâu!
Tuy ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, như vừa trét một lớp mật ong lên vậy.
Lâu Tư Trầm cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói một câu:
- Trong mắt tôi, em không khác gì đứa con nít cả.
Mộ Sở chớp chớp mắt:
- Em có thể coi như anh đang khen em trẻ trung không?
- Em thích nghĩ như thế nào, tùy em.
Mộ Sở cười tươi đến nỗi đôi mắt trở thành hình trăng khuyết luôn.
Từng có chuyên gia tình cảm nói qua, phụ nữ có được tình yêu tốt nhất, là khi hắn yêu thương chăm sóc mình như con của hắn vậy.
Mộ Sở tin rằng, bản thân đã kiếm được tình yêu đẹp nhất trong đời rồi!
… … … … … … …
Sườn xào chua ngọt của Lý Thiện Xuân, đúng là danh bất hư truyền.
Mộ Sở ăn đến nỗi không quan tâm đến hình tượng, ăn một cách chóp chép, trong miệng đang nhai, cũng không quên khen ngợi bà ấy:
- Mẹ, sườn xào chua ngọt mà làm đúng là ngon nhất trên đời!
- Ngon thì ăn nhiều một chút!
Miếng sườn cuối cùng trong dĩa cũng được Lý Thiện Xuân gắp vào trong chén của Mộ Sở.
- Con đó, ốm quá rồi, ăn nhiều chút, ăn nhiều thịt vào! Haiz, sao ăn mà phát ra tiếng chóp chép vậy chứ! Để Tiểu Lâu nhìn thấy, thật mất mặt, không sợ người ta chê con sao!
Dĩ nhiên Mộ Sở không sợ hắn chê rồi, cô lè lưỡi liếʍ một lượt xung quanh miệng mình.
- Ngon thật đó!
Món sườn xào chua ngọt Lâu Tư Trầm chỉ thử một miếng, biết Mộ Sở thích ăn, hắn liền gắp liên tục vào chén của cô, Lý Thiện Xuân cũng biết con gái mình thích ăn, nên cũng không động đũa, cho nên cuối cùng dĩa đồ ăn đó hầu như đều do một mình Mộ Sở ăn hết.
Ngay cả một hột cơm còn chưa kịp ăn, Mộ Sở đã thấy hơi no rồi, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên sau 6 năm mẹ cô xuống bếp, cho nên cho dù cô không ăn nổi cũng phải ép bản thân ăn thêm một chén cơm, cuối cùng, vừa ăn xong, cả người cô đã nằm dài ra bàn, ôm lấy cái bụng căng tròn của mình, không nhúc nhích nổi.
- Để tôi rửa chén cho!
Người chủ động dọn dẹp, lại là Lâu Tư Trầm.
Vừa nghe xong câu đó, dường như Lý Thiện Xuân cũng kinh ngạc vài giây, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn.
Gương mặt của Lâu Tư Trầm cũng không thay đổi, dường như sợ Lý Thiện Xuân không nghe rõ, hắn cũng kiên nhẫn lặp lại một lần:
- Để tôi rửa chén.
Sau đó, trong lúc Lý Thiện Xuân còn đang kinh ngạc hắn đã dọn hết chén đũa.
Lúc này rốt cuộc Mộ Sở cũng đứng dậy.
- Không cần anh rửa, để em rửa cho! Anh rửa không sạch, lát nữa em phải rửa lại lần nữa.
- ……..
Lâu Tư Trầm dùng ánh mắt kì lạ nhìn Mộ Sở.
- Vậy là, mỗi lần sau khi tôi rửa chén xong, em cũng rửa lại lần nữa?
- ……..
Mộ Sở không cẩn thận đã nói hớ ra, cũng biết bản thân không thể nói đỡ được nữa, chỉ biết cười ngượng:
- Đi thôi, chúng ta cùng rửa…nam nữ phối hợp, làm việc mới không mệt!
Thế là, hai người cầm theo chén đũa, cùng nhau đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, chỉ nge thấy tiếng ‘keng keng keng keng’ của những cái chén va chạm vào nhau, Lý Thiện Xuân đứng ngoài phòng khách, ngây người nhìn hình ảnh ấm áp ở trong nhà bếp.
Hình ảnh trước mắt, một cao một thấp, một khỏe một ốm, lại có thể tạo nên một bức ảnh đẹp mắt.
Có lẽ, không ai có thể tưởng tượng được, một người cao cao tại thượng, là một Thiếu Chủ Cô Lang có thể hô mưa gọi gió, ở trên chiến trường có tiếng là thủ đoạn độc ác, khiến người ta nghe thôi cũng thấy sợ, mà giờ đây lại có thể bỏ đi sự tôn nghiêm, vì một người phụ nữ mà lăn vào bếp, chỉ để rửa vài cái chén thôi…
Mộ Sở đã ăn rất là no, sau khi rửa chén xong, đồ ăn trong bụng vẫn chưa được tiêu hóa, vừa lúc Lâu Tư Trầm phải đi về, Mộ Sở vội vã nói với Lý Thiện Xuân:
- Mẹ, con tiễn anh ấy xuống dưới, sẵn tiện đi dạo một chút, tại con ăn no quá rồi!
- Ừ, đừng đi xa quá, đi sớm về sớm!
- Con biết rồi!
Mộ Sở tiễn Lâu Tư Trầm xuống dưới.
Mộ Sở không đi thẳng đến chỗ để xe, hắn đưa tay hắn ra, ý muốn cô đưa tay cho hắn.
- Làm gì?
Mộ Sở cũng ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Lâu Tư Trầm siết tay mình lại, nắm chặt lấy tay nhỏ của cô.
- Không phải em nói đi dạo sao? Nên tôi đi dạo quanh khu này với em.
- Được thôi!
Mộ Sở vui vẻ nhảy xuống bậc thềm.
Hai người đi dạo quanh khu đó hai vòng.
- Sáng mai 8 giờ tôi đến rước em.
- Sớm vậy?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm chỉ ừ một tiếng, nhìn sâu thẵm vào mắt cô.
- Sớm kí giấy, sớm yên tâm hơn!
Mộ Sở bật cười, cố ý nghiêng đầu nói:
- Cũng chỉ là một tờ giấy thôi? Có cần quan trọng như vậy không?
- Hồi đó không cảm thấy tờ giấy đó quan trọng, nhưng bây giờ lại cảm thấy…hết sức quan trọng!
Lâu Tư Trầm nói xong, bàn tay nắm tay Mộ Sở lại siết chặt hơn.
- Phòng hờ ngày nào đó, đang yên đang lành, em lại bỏ chạy…
- Không có đâu.
Mộ Sở rất khẳng định mà lắc lắc đầu, cô mỉm cười, đôi lông mày đang dần cong lại, giống như hai vầng trăng khuyết, cô nói:
- Lần này em đã biết đường rồi! Chạy đi đâu, em cũng không chạy sai hướng nữa!
- Tại sao?
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay cô, để môi mình đặt lên mu bàn tay của cô, trầm giọng hỏi cô một câu.
- Bỏi vì con đường của em có ngọn hải đăng! Chỉ cần em ngẩng đầu lên, nó sẽ iwr đó, cao nhất, đẹp nhất, chói mắt nhất nhất định là nó! Với lại, nó nhất định sẽ ở yên tại chỗ đợi em!
- Đúng!
Lâu Tư Trầm giang tay ra, đem Mộ Sở ôm vào trong lòng, cằm của hắn đặt lên vai cô, tay còn lại rất trìu mến mà vuốt lấy tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Nó lúc nào cũng như thằng ngốc mà đứng yên ở đó đợi em…
Hai tay Mộ Sở vui mừng ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, ôm ngược lại hắn, cô ngẩng đầu nhìn hắn:
- Nè! Anh đối xử tốt với em như vậy, nếu như một ngày nào đó đột nhiên anh bỏ em, anh nói xem em sẽ như thế nào? Em nghĩ em sẽ điên lên mất…
- Sao tôi lại bỏ em chứ?
Lâu Tư Trầm đưa tay nhéo gò má của cô:
- Trừ khi tôi chết.
- Xí xí xí!!
Mộ Sở vội chặn lại câu nói xui xẻo đó.
- Không được nói bậy!
Lâu Tư Trầm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, không nhịn được mà bật cười, cúi đầu nói với cô:
- Em vẫn còn một đêm để suy nghĩ cho kĩ, ngày mai kí giấy rồi, cả đời này em cũng sẽ không có cơ hội để hối hận đâu! Sau khi kí giấy xong, tôi sẽ không bao giờ buông tay, như lần trước vô lý đòi ly hôn kiểu đó, cả đời này cũng không được phép xảy ra nữa, hiểu không?
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay cô, bất giác lại siết tay lại, nhìn thẳng vào mắt của Mộ Sở, gương mặt rất nghiêm túc.
- Được thôi! Anh đã nói đến như vậy rồi, có một số chuyện, em cảm thấy mình nên hỏi kĩ anh trước…
Thật ra vấn đề này, Mộ Sở từ lúc sớm, đã muốn hỏi hắn rồi, cô đã giấu ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi, nhưng không dám hỏi, cuối cùng hôm nay cô cũng chịu hỏi rồi.
- Ừ, hỏi đi.
Lâu Tư Trầm dường như đã đoán được cô đang mún tính sổ chuyện cũ với mình, đôi tay hắn đặt trước ngực, gương mặt bình thản nhìn cô, đợi cô hỏi tiếp.
- Lần trước em gặp người phụ nữ kia ở khách sạn…
Chuyện này Mộ Sở chưa từng nhắc qua với hắn.
Không nhắc không có nghĩa là cô không quan tâm, không nhắc nghĩa là cô rất để tâm, sợ mình nhắc rồi nghe được kết quả mà cô không muốn nghe.
Cô mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Có tính là bị em bắt gian tại trận không?
Nói xong, khóe mắt của cô, lại đỏ lên.
Đúng là không mạnh mẽ mà!
Đây là chuyện từ đời nào rồi!
Nhưng trong lòng cô lại thấy khó chịu muốn chết! Như có một cây kim ghim vào đó vậy, không đυ.ng trúng còn đỡ, đυ.ng trúng thì cứ nhoi nhói đau trong lòng.
- Trước khi tôi nói, tôi sẽ bảo đảm với em, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu có câu nào là nói dối, tôi sẽ…bị sét đánh, chết…
Từ ‘chết’ còn chưa được nói ra trọn vẹn, liền bị tay của Mộ Sở chặn lại, nhón chân lên, tức giận liếc hắn.
- Anh còn nói từ đó nữa, em giận thật đó.
- Không nói.
Lâu Tư Trầm lấy tay của cô đang chặn ở miệng mình bỏ xuống, bắt đầu kể lại tường tận chuyện xảy ra hôm đó:
- Trước buổi tối mà em đến tìm tôi, tôi với Lục Tứ cùng uống vài ly, cậu ta biết tôi thất tình, nên không biết từ đâu kiếm một cô gái tới, đẩy vào giường của tôi, lúc đó tôi thật sự uống khá nhiều, hoàn toàn không biết gì hết, lúc sáng tỉnh lại tôi còn tưởng là em nên đã ôm vào lòng, nhưng thật sự chỉ có ôm tôi, tuyệt đối không có xảy ra chuyện gì vượt quá mức với cô ta…
- Ôm rồi mà còn nói không vượt quá mức?
- …Bỏ đi.
Mộ Sở quay người đi, tức giận đá cục đá ở bên cạnh:
- Anh thật sự không ngủ với cô ta?
- Không có.
- Sao anh biết được? Không phải anh nói anh uống say rồi sao?