Một chiếc Maybach màu đen mang cảm giác vương giả dừng trước cục cảnh sát phía Bắc, đằng sau nó còn có một đoàn xe sắp xếp nghiêm chỉnh đi theo, khí thế hùng dũng khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Cửa sổ xe Maybach dẫn đầu vẫn đang đóng chặt, tính bảo mật cao đến mức từ ngoài nhìn vào không thể thấy chuyện diễn ra bên trong, nhưng trên thân xe có dấu hiệu “Cô Lang” đã đủ thể hiện quyền lực khiến người nhìn sợ run người của nó!
“Cô Lang” là tổ chức quân sự bí mật mà hai giới hắc bạch đều khϊếp sợ, bất kỳ ai khi nhắc tới thiếu chủ “Cô Lang” cũng tỏ ra vừa kính vừa trọng lại vừa sợ hãi.
Người đàn ông thần bí này giống như Tula, tới giờ hắn vẫn chỉ là truyền thuyết trong hai giới hắc bạch, cũng chưa từng lộ diện trước mặt người khác, thế nên không một người nào biết được người đàn ông này rốt cuộc là ai hay trông thế nào. Chỉ biết hắn được gọi là “Cô Lang”, tất cả mọi người đều cung kính gọi hắn một tiếng “thiếu chủ”!
Tất cả nhân viên trong cục cảnh sát đều vội vã ra ngoài chào đón.
Mà bên trong cục cảnh sát...
- Không biết Tiết tiên sinh sẽ tới nên không đón tiếp từ xa!
Cục trưởng Hồ Tân bước ra, bắt tay với Tiết Bỉnh xong còn trộm liếc chiếc Maybach vẫn đóng chặt cửa bên ngoài, nôn nóng hỏi:
- Chẳng lẽ thiếu chủ cũng đến sao Tiết tiên sinh?
- Hành tung của thiếu chủ không phải để các người tùy tiện dò xét!
Sắc mặt Tiết Bỉnh nghiêm lại.
- Vâng vâng! Là tôi quá phận rồi. Xin hỏi lần này Tiết tiên sinh...
- Nghe nói cô Tần nhà chúng tôi bị người của ông giam lại?
Lúc nói câu này giọng Tiết Bỉnh rất lạnh lùng.
- Cô Tần?
Hồ Tân nghe tới đây mồ hôi trên trán đã chảy ròng ròng:
- Ngài... Ngài chờ một chút để tôi đi hỏi cấp dưới xem sao, nhưng... có khi chỉ là hiểu lầm thôi...
Hồ Tân nói tới đây lưỡi cũng đã run lên.
- Lâm Thành! Lâm Thành đâu!!!
Ông ta vội hô to tên Lâm Thành đang đứng xếp hàng ngoài cửa.
Gã vội chạy vào rồi chào hỏi:
- Tiết tiên sinh.
- Cục chúng ta có một cô gái họ Tần nào bị đưa đến không?
Sắc mặt Hồ Tân rất khó nhìn, khuôn mặt nhăn nhíu đang không ngừng run rẩy.
Ông ta chỉ sợ Lâm Thành sẽ gật đầu, kết quả là gã không làm nhục sứ mệnh thật.
- Cô gái họ Tần sao? Tần Mộ Sở à?
- Đúng rồi!
Sắc mặt Tiết Bỉnh lại khó nhìn hơn.
Hồ Tân tức tới mức vội đạp Lâm Thành một cái:
- Ai cho cậu gan bắt giam cả người của thiếu chủ hả? Nhanh mời cô Tần ra cho tôi!
Lâm Thành vừa nghe là người của thiếu chỉ đã bị dọa đến tái mặt, tiếp theo đầu gối mềm nhũn, “cộp” một tiếng đã quỳ trước mặt Tiết Bỉnh:
- Tiết tiên sinh, tôi thật sự không biết cô Tần là người của thiếu chủ! Tôi cũng là bị ép mới phải giam cô ấy lại thôi, tại Tần Triều Tịch dùng thân phận con gái thị trưởng ép buộc tôi, thế nên tôi mới hồ đồ...
Đang nói thì đã thấy Tần Mộ Sở được người cung kính mời ra từ phòng tạm giam.
- Trợ lý Tiết?
Vừa thấy Tiết Bỉnh thì những ngờ vực trong lòng cô đã hoàn toàn được tháo gỡ.
Khó trách viên cảnh sát trẻ vừa rồi thả cô lại có thái độ kỳ lạ thế, thì ra nguyên nhân đều ở đây cả!
- Cô Tần!
Ở ngoài Tiết Bỉnh không tiện gọi cô là “thiếu phu nhân” như bình thường.
Vội bước tới đón cô, nhưng khi trông thấy vết thương trên mặt Tần Mộ Sở thì anh ta cũng phải giật mình:
- Vết thương trên mặt cô...
- Không sao, thương nhẹ thôi!
- Thương nhẹ à?
Tiết Bỉnh thở dài:
- Đợi lát nữa thiếu chủ thấy không biết sẽ đau lòng đến thế nào đây!
- Thiếu chủ đến à?
Nghe thế đôi mắt Tần Mộ Sở sáng lên.
- Vâng! Ngài ấy đang ở ngoài chờ cô!
- ...
Tần Mộ Sở vội vã chạy ra ngoài, tâm trạng khó nén kích động.
Cô nghĩ thầm không biết có phải chỉ lát nữa thôi là mình sẽ nhìn thấy mặt ông chồng thần bí kia rồi không? Rốt cuộc hắn trông thế nào? Còn trẻ hay đã luống tuổi rồi? Đẹp trai hay rất xấu xí? Nếu thật sự là một ông già nhăn nheo thì cô phải làm sao đây?
Càng nghĩ bước chân cô lại càng nhanh hơn.
Cuối cùng cô đi như chạy. Chiếc Maybach màu đen đã xuất hiện trước mặt.
Ngoài xe bốn phía đều có vệ sĩ áo đen đứng gác, sắc mặt ai nấy đều hết sức nghiêm túc, vả lại vóc dáng cao lớn rắn chắc, vừa nhìn là biết kiểu người đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Cửa sổ xe vẫn đóng chặt, từ ngoài nhìn vào không thấy gì hết, thậm chí đến bóng dáng người đàn ông kia cũng không lộ ra chứ đừng nói đến khuôn mặt hay gì cả!
Nhưng dù cái gì cũng không nhìn rõ nhưng cô lại cảm giác được đang có một đôi mắt sắc bén và khí thế mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ xe dừng trên mặt mình.
Ánh nhìn kia dù cô không thấy nhưng vẫn khiến tim cô rung lên, một cảm giác khẩn trương khó hiểu lan ra toàn thân.
Rõ ràng là đã chuẩn bị để chào hỏi người ta đàng hoàng nhưng giờ giữa họ chỉ cách một chiếc cửa sổ mà cô đã không biết phải nói gì nữa.
Trong lúc cô còn đang liếʍ môi chuẩn bị mở lời thì người đàn ông trong xe đã lên tiếng trước:
- Sao trên mặt lại bị thương?
Hắn vừa nói chuyện đã khiến Tần Mộ Sở ngây người.
Thật ra thì giọng người này còn dễ nghe hơn tưởng tượng của cô nhiều lắm.
Dây thanh của hắn như nòng pháo hạ xuống vậy, vừa trầm thấp lại vừa vang vọng, hơn nữa còn vô cùng quyến rũ, thậm chí ngữ khí lạnh lùng kia khiến cô có cảm giác rất thân quen.
Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi!
Ông chồng bí ẩn này đã cưới cô hơn nửa năm nhưng đây mới là lần đầu họ đối diện đấy! Sao cô có thể thấy người ta quen thuộc được chứ?
Thấy cô vẫn ngẩn ra người đàn ông kia liền lặp lại câu hỏi:
- Vết thương kia là thế nào?
Hình như trong lời nó đã khó nén tức giận?
Có khi cô hiểu sai ý hắn rồi thì phải. Sao hắn có thể vì thấy cô bị thương mà tức giận được chứ?
- Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao đâu.
Tần Mộ Sở lúc này mới giật mình tỉnh táo rồi đáp lại hắn.
- Ai làm?
Người kia lại hỏi tiếp.
- Hả...
Tần Mộ Sở còn đang suy xét xem mình có nên nói thật hay không.
Lúc cô còn do dự thì người đàn ông trên xe đã lên tiếng nhắc nhở:
- Không nói rõ ràng thì có lẽ tiếp theo đây Tiết Bỉnh sẽ xỷ lý tên cảnh sát kia đấy.
Nghe thế Tần Mộ Sở mới theo bản năng quay đầu nhìn hướng trong cục cảnh sát, hay thật! Giờ Lâm Thành đã bị người Tiết Bỉnh dẫn theo đánh đến quỳ rạp trên sàn, thế mà đám cảnh sát bên cạnh lại chỉ cúi đầu yên lặng theo dõi, ai cũng chỉ sợ không cẩn thận dẫn lửa lan đến người mình, hại cả đám cá trong chậu.
Tần Mộ Sở vội quay đầu nói với người đàn ông trong xe:
- Vết thương trên người tôi thật sự không liên quan đến cảnh sát Lâm đâu, gã này nhát như chuột ấy, làm sao dám đυ.ng đến tôi chứ!
- ...
Người ngồi trong xe không nói gì, giống như đang chờ cô nói tiếp câu sau.