Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 38

Nhìn cái bản mặt đáng ghét của Tần Triều Tịch lại nhớ tới những chuyện mẹ con cô ta làm với mẹ cô sáu năm trước, rồi lại nhớ những lời cô ta vừa sỉ nhục bé Diên Vĩ nên cô mới không thể nhịn nổi nữa!

Hôm nay nếu không đánh một trận cho đã thì chính cô cũng sẽ coi thường bản thân mình mất!

Ai mà lo có đi làm muộn hay không, có bỏ bê công việc hay không nữa, trước tiên cứ dạy dỗ ả đàn bà vô liêm sỉ này trước rồi tính!

Kết quả là nửa tiếng sau cô đã thành công có mặt trong cục cảnh sát.

Tần Mộ Sở lạnh mặt ngồi trên băng ghế chờ, di động đã bị tịch thu, mặt mũi cô thì xước chằng chịt, thảm nhất là chiếc váy trị giá mấy trăm nghìn trên người cô cũng không thoát được bàn tay độc ác của Tần Triều Tịch.

Giờ thì hay rồi, đã tính là giặt xong sẽ trả người ta nhưng thế này thì khỏi phải trả nữa.

Tuy nhiên Tần Triều Tịch so với cô bây giờ cũng chả hay ho hơn là mấy.

Quần áo cô ta rách toạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cô tát mấy cái giờ sưng húp lên, hai má và cổ bị cô cào đến chảy cả máu, bộ dáng này khiến Tần Mộ Sở nhìn chỉ muốn cười vang lên.

Chắc hẳn bình thường cô hai Tần chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này đâu! Hôm nay để cô ta được nếm mùi bị dạy dỗ đúng là không uổng công.

- A Thành, không cần biết làm cách nào anh cũng phải giam cô ta ba đến năm ngày gì đó đã, sau đó có thả người hay không thì phải xem tâm trạng của cô đây nữa!

Tần Triều Tịch ngạo mạn ra lệnh cho tiểu đội trưởng trong cục cảnh sách Lâm Thành như thế, mặt mũi cô ta vênh váo rất ra dáng một cô gái nhà giàu phách lối.

Tần Mộ Sở khinh thường hừ một tiếng, con nhãi kia đúng là tự cao quá rồi!

- Cô Triều Tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo ý cô! Chỉ mong cô có thể nói giúp tôi vài câu trước mặt thị trưởng Tần thôi...

- Đơn giản thôi, mà đừng quên thay tôi chăm sóc cô ta cho tốt nhé!

Tần Triều Tịch kiêu căng nghếch mặt lên, lời nói ra cũng mang ý sâu xa.

- Ai cho các người quyền tùy tiện bắt người như thế?

Tần Mộ Sở từ nãy đến giờ không hề hé răng lại bất ngờ lên tiếng.

Câu “chăm sóc” vừa rồi của Tần Triều Tịch đương nhiên cô đã hiểu là gì, không phải là muốn người ta ức hϊếp cô ra trò mới thỏa sao?

- Bắt cô thì sao? Cô đánh người chẳng lẽ không bắt cô thì bắt ai nào?

Không đợi Tần Triều Tịch lên tiếng Lâm Thành đã mở miệng trước.

- Cô ta cũng đánh người cơ mà, sao anh không bắt cô ta luôn đi?

Tần Mộ Sở nói xong lạnh lùng liếc Tần Triều Tịch đang đắc ý đứng một bên, rồi lại quay sang bảo Lâm Thành:

- Hay vì cô ta là con gái của Tần Vệ Quốc? Được rồi! Anh tên Lâm Thành, số sĩ quan 103257 đúng không? Cảnh sát Lâm trước khi bắt giam tôi phải nghĩ cho kỹ đấy, đây là xã hội có thể chế pháp luật rõ ràng, hôm nay anh vô cớ bắt giam tôi, đợi mai tôi ra khỏi cánh cửa này có thể sẽ kiện anh! Trừ khi anh đủ khả năng giam tôi cả đời!

Thật ra nếu cô nói với cảnh sát mình là con gái lớn của Tần Vệ Quốc có lẽ sẽ thoát được lần này, nhưng lòng tự trọng của Tần Mộ Sở không cho phép cô làm thế.

- Ai da! Bản lĩnh không bằng ai nhưng miệng mồm thì lanh lợi lắm! Có tin tôi đánh cô không!

Lâm Thành nói xong lập tức giơ tay lên cao.

- Anh đánh xem!

Nào biết Tần Mộ Sở cũng chẳng sợ hãi, cô còn giơ mặt lại gần anh ta, mắt thì liếc camera trên đầu:

- Cảnh sát Lâm này, đánh tôi cũng chẳng sao nhưng trước khi đánh để tôi tốt bụng nhắc anh một câu nhé, ở đây mỗi hành động của chúng ta đều đang có người nhìn chằm chằm đấy. Nếu anh khiến tôi bị thương thì tôi không chỉ kiện anh tội lạm quyền mà còn có thể chụp mấy tấm ảnh làm bằng chứng rồi đăng lên weibo, đến lúc đó có khi cảnh sát Lâm lại nổi tiếng sau một đêm đấy! Anh thấy đúng không?

- ...

Lâm Thành bị cô dọa đến mức vội rụt tay lại.

Nhưng Tần Triều Tịch lại chẳng cần biết những chuyện này:

- Anh không dám đánh thì để tôi! Tôi muốn xem cô ta giỏi cỡ nào, có thể làm gì tôi được nào!

“Chát –– ”

Tần Triều Tịch còn chưa nói dứt lời thì một cái tát đã hạ xuống má trái của Tần Mộ Sở.

Có lẽ cô ta đã dùng hết sức bình sinh thế nên cái tát này khiến đầu óc Tần Mộ Sở choáng váng cả đi, nhưng giờ tay cô đang bị còng vào thành ghế thế nên không thể động đậy nổi chứ đừng nói đến đánh trả.

Cô ta cũng biết cô không thể phản kháng nên lại tiếp tục đánh thêm hai cái nữa, thậm chí còn không cho Tần Mộ Sở có cơ hội thở nữa.

Cuối cùng đánh mệt, lòng bàn tay cũng bắt đầu đau thì cô ta mới dừng lại.

Đôi má sưng vù của Tần Mộ Sở đã đau rát, làn da trắng trẻo biến thành màu đỏ au.

Cô cắn răng trừng Tần Triều Tịch:

- Cô đừng quên chuyện hôm nay đấy Tần Triều Tịch, sớm muộn tôi sẽ tính sổ với cô, cả phần của sáu năm đó, cộng vốn lẫn lãi sẽ đòi lại một thể!

Đối với cảnh cáo của cô Tần Triều Tịch căn bản không để tâm, chỉ coi đó như một trò cười:

- Được, tao sẽ nhớ mà! Nhất định sẽ không quên đâu! Tần Mộ Sở, tao chờ mày đấy, chờ mày đến đòi món nợ hôm nay, nhưng mày có bản lĩnh đó hả? Trước khi ăn nói hùng hồn thế không cần suy nghĩ đến mình là thứ gì à? Đúng là loại người không biết mình là ai!

Tần Triều Tịch nói xong lập tức cầm túi xách ra khỏi đồn cảnh sát, đầu ngẩng cao như một con gà trống oai vệ:

- Người giao cho anh đó A Thành, không có sự đồng ý của tôi thì không được thả cô ta ra! Rõ chưa?

- Vâng!

Tần Triều Tịch đi rồi thì Tần Mộ Sở cũng bị nhốt vào một phòng giam.

Vì trước đó bị cô đe dọa nên Lâm Thành đúng là không dám động vào cô, nếu chẳng may khiến cô điên lên rồi đổ hết vết thương trên người do gã gây ra thì sao? Thế có mà gã nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội được. Lâm Thành cũng hiểu lúc đó nhất định Tần Triều Tịch sẽ không giúp mình, mặt mũi gã còn chưa lớn đến thế đâu.

Cả ngày nay Lục Dung Nhan liên tục gọi cho Tần Mộ Sở nhưng điện Trương Huyên thoại lúc nào cũng báo đang tắt máy.

Cô rất lo, nhưng lại chẳng biết những nơi bạn mình hay đến mà đi tìm. Vừa tắt máy xong thì thấy Lâu Tư Trầm dẫn theo vài y tá ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lục Dung Nhan vội vã bước lên rồi nói:

- Trưởng khoa Lâu, giờ này rồi mà Mộ Sở vẫn chưa đi làm, điện thoại thì không gọi được, anh nói xem tôi có nên báo cảnh sát không? Tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì rồi!

Lâu Tư Trầm nghe xong đôi mày kiếm nhíu cả lại:

- Chuyện là thế nào?

- Tôi cũng không rõ nữa, nhưng gọi cho cô ấy mãi mà không được.

- Gọi cho người nhà của cô ấy chưa?

- Giờ cô ấy làm gì có người nhà chứ, mấy năm trước cô ấy đã cắt đứt quan hệ với cha mình rồi!

Càng nghe mày Lâu Tư Trầm càng nhíu chặt lại, trên khuôn mặt luôn không đổi sắc đã tỏ ra có phần sốt ruột, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lâm:

- Tần Mộ Sở đã đi chưa?

- Thư tiên sinh, lúc tám giờ sáng cô Tần đã đến bệnh viện rồi ạ.

Thư ký Lâm lễ phép trả lời hắn.

Lâu Tư Trầm gác máy xong nhanh chóng bấm số gọi cho Tiết Bỉnh:

- Trong vòng mười năm phút phải tìm được Tần Mộ Sở cho tôi! Không tìm thấy thì tự mình giải quyết đi!

- ...Vâng!

Đầu kia Tiết Bỉnh còn chưa rõ có chuyện gì đã bị thái độ của thiếu gia nhà mình dọa cho nhảy dựng lên, sao còn dám lề mề nữa, anh ta vội vã phân phó cấp dưới dốc toàn lực tìm cho bằng được thiếu phu nhân mới thôi.