Tiếng rên ấy nhẹ như gió thoảng, ấy thế mà nhóc Lâm vẫn nghe thấy, nó lay mạnh cánh tay của ta.
"Tiểu thư, người kia vừa mới lên tiếng."
Nghe thằng nhỏ nói vậy, ta cũng vội vàng chạy vào xem xét nữ nhân nọ, trong khoang thuyền tranh tối tranh sáng, ta thấy nàng ấy vẫn nằm nguyên tư thế úp người nhưng đôi mắt sáng lại mơ màng nhìn về phía bọn ta. Ta vội vàng cầm một cốc nước ấm tới chỗ nàng hỏi thăm.
"Cô nương tỉnh rồi. Đừng vội, để ta giúp cô uống nước."
Ta ra hiệu nhóc Lâm tới nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, đặt một bọc quần áo lớn bên dưới l*иg ngực để nàng có thể dựa vào, sau đó mới cầm chén nước ấm đặt bên miệng của nàng ta. Có vẻ nàng ta vẫn còn rất đau và mệt, uống chưa đựa hai ngụm nước thì đã cúi người ho khan. Ta không dám vỗ lưng nàng vì sợ động vết thương, vì thế chỉ đơn giản giúp nàng vén hết mái tóc dài sang một bên rồi cầm cái khăn ướt giúp nàng lau khóe miệng. Nàng ấy ngước lên nhìn ta, đôi mắt lộ rõ vẻ đề phòng. Ta cũng không hề giận thái độ đó của nàng ấy, ta hiểu được thân gái một mình mà còn bị đẩy vào tình cảnh thập tử nhất sinh, không thể không có lòng phòng bị.
"Ta tên Nguyễn Thị Anh, là một thương nhân. Ta cùng với người nhà đang trên đường xuôi thuyền du ngoạn thì gặp cô nương bị thương ở bên bờ sông liền cứu lên thuyền. Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Cái tên Nguyễn Thị Anh này là do Phùng Thanh đặt giúp ta để phòng có dịp phải dùng đến bên ngoài, ta nghe cái tên đủ văn vẻ, đủ tượng hình liền cứ như thế mà đồng ý, không ngờ rằng cũng có lúc hữu dụng. Nàng kia nghe ta thuật lại câu chuyện thì thả lỏng hơn một chút, tuy nhiên trong mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi, im lặng nhìn xung quanh. Ta không biết nàng là bị câm không thể nói hay là vì bệnh mà quên cả nói, tuy nhiên ta vẫn kéo nhóc Lâm lại gần cố gắng giải thích.
"Cô yên tâm, trên thuyền này chỉ có người nhà của ta, không có người ngoài. Đây là con trai ta tên là Nguyễn Lâm, bên ngoài còn có hai en gái và hai em rể của ta cùng chủ tàu."
Thông thường, người làm chuyện khuất tất sẽ không mang theo con trẻ, quả nhiên vị cô nương này vừa nhìn thấy vẻ ngây thơ trên mặt nhóc Lâm liền lộ vẻ yên tâm. Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu khàn giọng nói.
"Ơn cứu mạng của phu nhân sâu như trời bể, nếu tiểu nữ có thể sống sót xin ghi tạc trong lòng, hết lòng báo đáp."
Ta trước nay sợ nhất là nghe lời người hứa hẹn, đặc biệt tình cảnh của bọn ta bây giờ chỉ có thể ví là bèo nước gặp nhau, sau này ta không chắc còn có thể gặp lại nàng nên mỉm cười nói.
"Cứu một mạng người hơn xây bảy toàn tháp, bọn ta chỉ đơn giản là thấy người hoạn nạn thì ra tay tương trợ, cô nương không cần để trong lòng. Hiềm một nỗi khi bọn ta cứu được cô nương thì cô đã bất tỉnh, hai hôm trước bão lớn nên thuyền của chúng ta vẫn đang neo ở không xa nơi cô nương bị nạn. Bây giờ cô nương đã tỉnh lại rồi, liệu có thể cho ta biết nhà cô ở đâu không? Bọn ta sẽ đưa cô về để người nhà chăm sóc. Thú thật với cô nương, gia đình ta chỉ là xuôi thuyền du ngoạn, không mang theo nhiều thuốc trị thương, nếu giữ cô nương ở lại chỉ sợ là chăm sóc không chu đáo, ảnh hưởng xấu tới vết thương trên lưng của cô."
Q2.