Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 321: Rất có tướng phu thê.

Quân Cửu đột phá, từ Linh Sư cấp bốn trung giai tiến vào Linh Sư cấp bốn cao giai, dễ như trở bàn tay không hề bị ngăn cản. Một giấc ngủ này đã đột phá, truyền ra ngoài không biết phải làm bao nhiêu Linh Sư hâm mộ chết! Thiên phú tím cấp bảy, không phải người là yêu nghiệt đi.

Mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên Quân Cửu nhìn thấy là lông trắng bay đầy cả phòng, thân thể chấn động ngây ngẩn cả người: "Tình huống gì đây?"

"Meo!" tiếng kêu ủy ủy khuất khuất, nũng nịu. Tiểu Ngũ nằm liệt trong một góc giường, mắt mèo ngập nước nhìn Quân Cửu cầu ôm cầu một cái vuốt ve. Quân Cửu vừa muốn duỗi tay đi ôm Tiểu Ngũ, dư quang khóe mắt thoáng nhìn góc áo người nào đó thì tức khắc sửng sốt.

Ngẩng đầu nhìn lại, Quân Cửu kinh ngạc: "Vô Việt huynh còn ở đây à!"

"Tiểu Cửu Nhi thật vô tình. Ta hộ pháp cho nàng một đêm, nàng lại không nhìn thấy ta, còn tưởng rằng ta đi rồi." Nâng cằm Quân Cửu lên, Mặc Vô Việt ngữ khí vô tội nhưng trên mặt lại là ý cười yêu nghiệt, ngay cả đáy mắt đều là sủng nịch.

Quân Cửu ho khan một tiếng: "Không có biện pháp, trong phòng lông trắng bay bay quá khiến người ta chú ý. Tiểu Ngũ đây là làm sao vậy, cũng chưa đến kỳ thay lông mà!"

Thậm chí trước đó nàng chưa bao giờ từng thấy Tiểu Ngũ rụng lông nghiêm trọng như vậy, còn một lần cho rằng Tiểu Ngũ là linh lực hóa hình thì sẽ không rụng lông. Nào nghĩ đến vừa liếc mắt một thì đã nhìn thấy cảnh tượng có thể so với tuyết rơi, chứng kiến đều là lông trắng đang bay, ngay cả trên người Mặc Vô Việt cũng không thể tránh né.

Nhiều lông như vậy, thay đổi là người khác thì khẳng định sẽ nhíu mày không thích. Nhưng Mặc Vô Việt vẫn cứ ở chỗ này, điểm này quá được lòng vị chủ nhân Quân Cửu.

Nhìn đến Quân Cửu đột nhiên cười tán thưởng vừa lòng với mình, Mặc Vô Việt nhướng mày không hiểu vì sao. Dư quang khóe mắt đảo qua tên gia hỏa nào đó cả đêm đều đang khẩn trương gặm trảo trảo, bằng không thì liếʍ lông, tạo thành lông bay đầy cả phòng, Mặc Vô Việt câu môi.

Hắn mở miệng nói: "Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Ngũ là quá kích động cao hứng."

"Kích động cao hứng?"

"Đúng. Tối hôm qua ta nói cho nó, chờ khi nàng đột phá Linh Sư cấp năm, là nó có thể miệng phun tiếng người." Mặc Vô Việt ngữ khí không nhanh không chậm, tiếng nói từ tính trêu người ngừng ở lỗ tai Tiểu Ngũ, có thể so với ác ma!

Tiểu Ngũ run bần bật che lại áo khoác nhỏ của mình, vừa nhấc đầu nhìn thấy biểu tình trên mặt Quân Cửu thì lại ngây ngẩn cả người. Không có hoài nghi, kinh ngạc cùng khϊếp sợ, Quân Cửu câu môi cười ôm nó qua nhéo nhéo hai cái trảo trảo nhỏ, ai nấy đều thấy được tâm tình Quân Cửu rất tốt.

Lại sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, Quân Cửu nói: "Tiểu Ngũ giỏi quá! Rốt cuộc chờ được muội mở miệng nói chuyện."

"Meo meo meo meo meo meo?" Tiểu Ngũ trợn mắt há hốc mồm. Chờ một chút! Chủ nhân không nghi ngờ thân phận nó sao? Không sợ hãi nó là tiểu yêu quái sao? Vì sao cao hứng như vậy, cái này cùng hình ảnh nó não bổ cả đêm không giống nhau à!

Tựa như nhìn ra Tiểu Ngũ khϊếp sợ cùng khó hiểu. Ngược lại là Quân Cửu kinh ngạc: "Tiểu Ngũ không muốn nói chuyện sao? Không phải muội tu luyện Chu Tước truyền thừa sao, ta đột phá thị muội cũng sẽ đột phá theo. Miệng nói tiếng người cũng không tính cái gì mà? Không phải Vô Việt đã nói linh thú cao giai đều sẽ nói tiếng người sao?"

Tiểu Ngũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt. Người sau câu môi cười tà khí, mở miệng: "Không sai."

Tiểu Ngũ không ngốc, nó hiểu rồi. Mặc Vô Việt chính là cố ý dọa nó! Miệng nói tiếng người không đáng kể chút nào, nó mới sẽ không bại lộ áo khoác nhỏ. Mặc Vô Việt tên đại trứng thối, hù chết mèo rồi.

Vì thế Tiểu Ngũ tức đến to gan, kêu to meo meo nhào về phía Mặc Vô Việt lóeg ra lợi trảo. Đương nhiên kết cục là ngay cả tay áo Mặc Vô Việt nó cũng không đυ.ng tới được, còn bị Quân Cửu đưa ra khỏi phòng đi chải lông, Tiểu Ngũ chỉ có thể ủy khuất meo meo cáo trạng không ngừng.

Nghe xong Tiểu Ngũ cáo trạng, Quân Cửu phúc hắc cười hỏi lại nó: "Tiểu Ngũ vì sao sợ hãi nói chuyện, là có bí mật nhỏ gì mà ta không biết sao?"

Tiểu Ngũ che miệng: "Không có meo!"

Một màn này Mặc Vô Việt thu hết vào đáy mắt, hắn câu môi cười tà. Tiểu Cửu Nhi và hắn là bạn đường, xấu xa giống nhau cũng mê người. Tiểu Ngũ còn không biết Quân Cửu đã sớm lột áo khoác nhỏ của nó, hiện tại cũng là cố ý trêu ghẹo nó.

Nhưng Mặc Vô Việt cũng sẽ không nói cho Tiểu Ngũ. Như vậy hắn và Tiểu Cửu Nhi cùng nhau đùa mèo, không phải rất có tướng phu thê sao?

Lãnh Uyên: Chỉ có thể đốt một loạt ngọn nến cho Tiểu Ngũ.

* * *

Ám sát phát sinh ở ngoại môn học viện Thái Sơ, nhưng bởi vì mục tiêu ám sát là Quân Cửu cùng Khanh Vũ, tin tức này thực mau đưa đến trước mặt viện trưởng Thái Sơ. Hiện tại, Mục Cảnh Nguyên cùng đại trưởng lão đều đứng ở trong thư phòng viện trưởng Thái Sơ.

Viện trưởng Thái Sơ ánh mắt bình thản nhìn hai người, nói: "Nói một chút đi. Quân Cửu cùng Khanh Vũ là đại trưởng lão ông phụ trách, mà Cảnh Nguyên tự mình đã trải qua chuyện này."

"Đại trưởng lão ngài trước nói." Mục Cảnh Nguyên cười với đại trưởng lão, lui nửa bước.

Đại trưởng lão lẩm bẩm Mục Cảnh Nguyên giảo hoạt dưới đáy lòng, trên mặt ông ta bất động thanh sắc mở miệng: "Việc này lão phu cũng đã điều tra rõ ràng. Là bởi vì thành chủ Thái Sơ hiểu lầm Quân Cửu cùng Khanh Vũ, cho nên không cam lòng phái thích khách tới gϊếŧ bọn hắn. May có Cảnh Nguyên ở đó mới cứu hai người Quân Cửu."

"Ta cũng không có nhúng tay. Những thích khách đó đều là một mình Quân Cửu giải quyết, sư phụ, Quân Cửu người này thiên phú cực cao. Đêm đó đồ nhi có quan sát, nếu nàng có thể có danh sư dạy dỗ thì thành tựu nhất định không ở dưới đồ nhi." Mục Cảnh Nguyên mở miệng.

Nghe được Mục Cảnh Nguyên nói, viện trưởng Thái Sơ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Đại trưởng lão thì lại nghe ra một thân mồ hôi lạnh.

Mục Cảnh Nguyên đây là đang tôn sùng Quân Cửu!

Thấy viện trưởng Thái Sơ có chút cảm thấy hứng thú, lại hỏi ông ta: "Đại trưởng lão, chuyện của hai tông mười quốc đã tra như thế nào?"

"Điều tra rõ. Là vì Đan Tông, Kiếm Tông cùng Thương Hải Tông mưu đồ gây rối, Thiên Võ Tông cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mới phản kích." Đại trưởng lão dừng một chút, tiếp tục nói: "Quân Cửu cùng Khanh Vũ kia là vô tội, viện trưởng muốn thả bọn họ trở về?"

"Không được. Quân Cửu cùng Khanh Vũ đều là thiên tài, thậm chí có thể nói là yêu nghiệt. Thả bọn họ quay về địa phương như hai tông mười quốc, chẳng phải là mai một sao? Sư phụ, đồ nhi cảm thấy nếu bọn họ đã tới học viện Thái Sơ, chính là đệ tử học viện Thái Sơ chúng ta." Mục Cảnh Nguyên cực lực tôn sùng hai người Quân Cửu.

Viện trưởng Thái Sơ: "Không sai. Hạt giống tốt mà bị mai một thì đáng tiếc."

Đại trưởng lão nghe được mà hãi hùng khϊếp vía, ông ta thấy Mục Cảnh Nguyên còn muốn mở miệng, vội vàng chen vào đánh gãy Mục Cảnh Nguyên. Ông ta nói: "Viện trưởng, đại bỉ đệ tử ngoại môn không còn mấy ngày nữa thì đến rồi. Nếu như vậy, không bằng cứ khiến cho hai người Quân Cửu cùng Khanh Vũ tham gia, nếu bọn họ có thể thông qua đệ tử đại bỉ. Chúng ta nhận lấy bọn họ cũng thích hợp, sẽ không có không công bằng. Nếu bọn họ đều không thể thông qua đại bỉ đệ tử ngoại môn, tư chất bình thường thì há có thể thu vào nội môn?"

"Được, việc này liền giao cho đại trưởng lão ông phụ trách."

"Dạ!" Đại trưởng lão gật đầu, ông ta cùng Mục Cảnh Nguyên vội vàng liếc nhau, người sau có điểm nghi hoặc nhìn ông ta. Đại trưởng lão nheo đôi mắt lại trực tiếp xoay người đi rồi.

Vội vàng trở lại chỗ ở của mình, đại trưởng lão lập tức gọi người tìm Vân Nghê. Tới Thấy Vân Nghê tới, đại trưởng lão mở miệng: "Mục Cảnh Nguyên ở trước mặt viện trưởng tiến cử hai người Quân Cửu. Quyết không thể để cho bọn chúng tiến vào nội môn, nếu không cháu và ta khó mà xuống tay."

"Gia gia đừng nóng vội, chỉ cần Quân Cửu cùng Khanh Vũ tham gia không được đệ tử đại bỉ, chẳng phải là giải quyết rồi sao." Vân nNghê vừa nghe thì kinh hãi, nhưng nàng ta thực mau đã nghĩ ra đối sách.

Chỉ cần Quân Cửu cùng Khanh Vũ không tham gia được đệ tử đại bỉ, thì không qua được ải, càng không thể tiến vào nội môn học viện Thái Sơ.