"Tiểu sư muội!" Khanh Vũ trở tay túm chặt cổ tay của Quân Cửu, hắn nuốt toàn bộ máu tươi cuồn cuộn trong cổ họng vào mở miệng: "Tiểu sư muội đi mau, ông ta là Linh Sư cấp chín, muội với ta không cách nào đấu cùng ông ta. Muội đi mau, sư huynh ngăn ông ta lại!"
"Huynh với muội cũng đánh không lại, muội càng không thể bỏ lại một mình huynh." Quân Cửu ánh mắt lãnh lệ, nhìn chằm chằm thành chủ Thái Sơ tay phải vừa chuyển, Bạch Nguyệt phiếm hàn quang. Linh Sư cấp chín, nàng không phải không thể đấu một trận!
Trong đầu Quân Cửu xoay chuyển nhanh chóng, cấp tốc tìm kiếm độc dược có thể gϊếŧ Linh Sư cấp chín hoặc có thể hạ độc được ông ta. Tiểu Ngũ bắn ra lợi trảo, đứng ở bên người Quân Cửu dựng mắt mèo chằm chằm thành chủ Thái Sơ, đánh nhau rồi nó cũng có thể hỗ trợ!
"Ha ha ha!" Thành chủ Thái Sơ ngửa đầu cười to: "Trốn cũng chạy không thoát, còn dám động thủ cùng bổn thành chủ? Đây là chê cười buồn cười nhất mà bổn thành chủ nghe qua, khuyên các ngươi tốt nhất thúc thủ chịu trói, bổn thành chủ còn có thể để cho các ngươi một cái toàn thây. Nếu không, đợi bổn thành chủ bắt lấy các ngươi, nhất định phải thịt xẻo xuống từng đao từng đao một, để báo thù con ta trên trời có linh thiêng."
Thành chủ Thái Sơ dứt lời, ngón tay nắm chặt thành quyền linh lực quay cuồng ồn ào náo động. Thành chủ Thái Sơ đánh một quyền đằng đằng sát khí tới Quân Cửu cùng Khanh Vũ, uy lực một quyền này quá cmạnh, không phải Linh Sư cấp chín thì không thể chống lại!
Quân Cửu vứt lại tiếng gọi ầm ĩ của Khanh Vũ ở sau đầu, nàng vô cùng bình tĩnh, đầu ngón tay kẹp độc đan suy nghĩ tia chớp làm sao tránh đi thành chủ Thái Sơ công kích, đầu độc như thế nào làm ông ta trúng chiêu? Mắt thấy một quyền đánh tới, không cách nào chống lại, khi Quân Cửu đang muốn lôi kéo Khanh Vũ lui về phía sau, một thân ảnh màu vàng lắc mình che ở trước mặt bọn họ.
Không sai, chính là màu vàng!
Đôi mắt Quân Cửu bị lóe một chút, bên tai nghe được một tiếng bịch vang lên. Ngẩng đầu, một quyền bá đạo của thành chủ Thái Sơ bị một quyền đồng dạng của nam tử nổ nát linh lực, tiêu tán ở trong không khí.
Nam tử đưa lưng về phía nàng, Quân Cửu chỉ thấy bóng dáng nam tử gầy ốm không mất đĩnh bạt, tóc đen buộc lên cao. Áo quần trắng vàng, cổ tay áo lộ ra một đoạn tay áo trong màu đen. Trên người hắn áo ngoài màu trắng còn dùng chỉ vàng tỉ mỉ thêu thùa vân văn, quả thực là phú quý hoa lệ, lại không mất lịch sự tao nhã.
Không nhìn thấy diện mạo của nam tử, Quân Cửu đã đưa ra kết luận. Đây là một người sinh hoạt ở trong phú quý giàu sang, sống trong nhung lụa, đại khí ưu nhã.
"Thiếu công tử!" Thành chủ Thái Sơ kinh hô, sắc mặt đại biến ông ta lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thành chủ Thái Sơ Gia Cát Hồn gặp qua thiếu công tử."
"Thành chủ Thái Sơ, ông ở ngoại môn học viện Thái Sơ làm cái gì?" Nam tử được gọi là thiếu công tử mở miệng, tiếng nói ưu nhã quý khí. Ánh mắt Quân Cửu lóe lóe, ở trong học viện Thái Sơ có thể được gọi là thiếu công tử, chỉ có đệ tử thân truyền của viện trưởng Thái Sơ, Mục Cảnh Nguyên.
Tành chủ Thái Sơ đứng dậy, gương mặt ông ta vặn vẹo ngẩng mạnh đầu, đằng đằng sát khí trừng mắt với Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ cả giận nói: "Thiếu công tử, tiện nhân này cùng nhân tình của ả gϊếŧ Gia Cát Khâu con của ta! Ta hiện tại đang tróc nã bọn họ báo thù cho con ta."
Lòng muốn gϊếŧ Quân Cửu cùng Khanh Vũ của thành chủ Thái Sơ, không hề che lấp che giấu.
Hai người kia chẳng qua là một tạp dịch ngoại môn, mệnh còn tiện hơn chó. Ông ta gϊếŧ bọn họ như gϊếŧ súc sinh không ai thèm nhìn thèm hỏi, nhưng không nghĩ tới vốn có thể gϊếŧ chết hai người dễ như trở bàn tay, đầu tiên là Quân Cửu đả thương ông ta, sau đó lại là Mục Cảnh Nguyên đột nhiên lao tới ngăn cản.
Thành chủ Thái Sơ đỏ đậm hai mắt, ông ta chắp tay hành lễ ngữ khí oán hận nói: "Còn thỉnh thiếu công tử dời bước, để ta gϊếŧ bọn hắn báo thù cho con trai ta trước, lại thỉnh thiếu công tử uống trà tán gẫu."
"Chờ một chút." Mục Cảnh Nguyên giơ tay đánh gãy thành chủ Thái Sơ.
Hắn xoay người nhìn về phía Quân Cửu, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng ngậm ý cười ưu nhã hời hợt. Quân Cửu đối diện với đôi mắt của hắn, nhìn thấy trong mắt Mục Cảnh Nguyên thoáng hiện lên vẻ kinh diễm. Nhưng lập tức Khanh Vũ động thân che ở trước mặt Quân Cửu, Mục Cảnh Nguyên sửng sốt nửa giây ngay sau đó cười ra tiếng.
Quay đầu lại lại nhìn về phía thành chủ Thái Sơ, Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Ta cảm thấy chuyện này không đúng, thành chủ Thái Sơ sợ là hiểu lầm oan uổng người khác."
"Không có khả năng! Chính miệng Vương quản sự nói, thấy con ta và tiện nhân này từng đi chung với nhau. Không phải ả gϊếŧ con ta, vậy thì là ai? Thiếu công tử cũng không nên bị sắc đẹp của tiện nhân này dụ hoặc lừa gạt." Thành chủ Thái Sơ bị tức giận công tâm, nói không lựa lời.
Buột miệng thốt ra xong thì thấy Mục Cảnh Nguyên nhíu mày không vui, thành chủ Thái Sơ vội vàng giải thích: "Thiếu công tử, con ta chết ở cửa Tàng Thư Các, rõ ràng là tiện nhân này muốn học trộm điển tịch học viện Thái Sơ, cho nên dùng sắc đẹp gạt con ta qua đó, lại dùng chủy thủ gϊếŧ con ta." Thành chủ Thái Sơ nói, đau lòng cực kỳ.
Gia Cát Khâu cho dù có đồϊ ҍạϊ không chịu nổi đi nữa, thì cũng là nhi tử duy nhất của ông ta. Vân Nghê nói ông ta còn có thể sinh thêm? Ông ta sinh có chừng hơn hai mươi nữ nhi mới có một nhi tử như vậy, đứa tiếp theo nào có có dễ dàng như vậy.
Thành chủ Thái Sơ tự nhiên sốt ruột oán hận hung thủ gϊếŧ chết con của ông ta. Ông ta thề, nhất định phải bắt được hung thủ báo thù rửa hận cho Gia Cát Khâu!
Mà Quân Cửu nghe được lời này, nhíu mày. Chủy thủ? Nàng căn bản không chạm vào Gia Cát Khâu, không có khả năng là nàng gϊếŧ. Còn có Vương quản sự nói thấy, sao có thể? Hôm qua Gia Cát Khâu dẫn đường, dọc theo đường đi có chim chóc theo dõi, chung quanh căn bản không có người. Vương quản sự làm sao sẽ biết.
Ánh mắt lãnh lệ, Quân Cửu đi ra từ sau lưng Khanh Vũ. Nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thành chủ Thái Sơ: "Gia Cát Khâu không phải ta gϊếŧ."
"Nói dối! Tiện nhân ngươi mơ tưởng lừa gạt bổn thành chủ, ta phải gϊếŧ ngươi!" Thành chủ Thái Sơ rống to. Nếu không phải Mục Cảnh Nguyên ở chỗ này, thành chủ Thái Sơ đã sớm nổi điên gϊếŧ qua rồi.
Ngay tại lúc giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí. Mục Cảnh Nguyên nhìn xem thành chủ Thái Sơ, lại nhìn xem Quân Cửu cùng Khanh Vũ, hắn mở miệng trực tiếp làm không khí biến chất. Mục Cảnh Nguyên nói: "Ta tin tưởng Quân Cửu. Nếu nàng thật sự gϊếŧ Gia Cát Khâu, đã sớm chạy trốn rất xa, làm sao sẽ ở chỗ này sẽ chờ ngươi đến bắt nàng?"
"Thiếu công tử!"
"Trước hết nghe ta nói xong. Cho dù Quân Cửu chỉ là một đệ tử tạp dịch ngoại môn, cũng không thể không có bất luận chứng cứ gì thì định tội gϊếŧ nàng. Còn có Khanh Vũ, hắn là tông chủ Thiên Võ Tông, hiện giờ thân phận ở hai tông mười quốc không giống bình thường. Gia Cát thành chủ ông muốn bắt bọn họ, gϊếŧ bọn hắn cũng có thể. Nhưng cần phải lấy ra chứng cứ." Mục Cảnh Nguyên nói.
Thành chủ Thái Sơ: "Ta có! Nhân chứng chính là Vương quản sự, vật chứng chính là thi thể con ta."
Vương quản sự vừa nghe kêu tới tên của mình, thì cũng bị dọa đến mềm chân. Hắn nhưng không thật sự thấy, là Vân Nghê kêu hắn nói như vậy. Hiện tại thấy Mục Cảnh Nguyên cùng Quân Cửu nhìn về phía hắn, người trước thì sợ hãi người sau thì sợ hãi sợ hãi, Vương quản sự khống chế không được mà run rẩy lên.
Thấy hắn như vậy thì biết có mờ ám!
Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Thi thể của Gia Cát Khâu ở phủ thành chủ Thái Sơ của ông hả?"
Thấy thành chủ Thái Sơ gật đầu, Mục Cảnh Nguyên tiếp theo nói: "Vậy thì thế này đi, tất cả mọi người đến phủ Thành chủ tự mình chỉ ra và xác nhận. Chuyện này ta làm chủ! Nếu người thật sự là do Quân Cửu cùng Khanh Vũ liên thủ mưu hại, thì ta giao người cho thành chủ ông xử trí. Nếu không phải, Gia Cát thành chủ ông cũng không thể lại động thủ khó xử bọn họ."
"Tiểu sư muội." Khanh Vũ nhẹ giọng kêu Quân Cửu, sắc mặt hắn tái nhợt trong mắt hiện lên kinh ngạc. Thiếu công tử này thân phận bất phàm, hơn nữa lại không quen biết, vì sao muốn giúp bọn họ? Có thể tin hắn sao.
Quân Cửu chớp chớp mắt, cười cười trấn an với Khanh Vũ: "Sư huynh yên tâm, người không phải chúng ta gϊếŧ thì sợ cái gì. Đi gặp mặt một chuyến thì sẽ hiểu."