Không có nữ nhân nào không thích người khác khen nàng xinh đẹp, đặc biệt vẫn là được một tuyệt thế yêu nghiệt khen ngợi. Môi mỏng nhếch lên, trong mắt Quân Cửu hiện lên ý cười sáng ngời, Tiểu Ngũ lại ghen tị. Nó tức giận dùng thân thể đè ở trên mu bàn chân Quân Cửu, ý đồ dùng thể trọng của mình tới khiến cho Quân Cửu chú ý.
Tiểu Ngũ rầm rì meo meo: "Miêu cũng mỗi ngày khen chủ nhân xinh xinh đẹp đẹp, mỹ lệ nhất đẹp nhất! Chủ nhân cũng không có vui vẻ qua như vậy."
"Ta có vui vẻ mà." Quân Cửu cúi đầu, nàng ý đồ cử động bàn chân nhưng mà Tiểu Ngũ mưu đủ sức đè nặng không cho nàng động. Nâng mặt mèo lông xù xù tuyết trắng lên, Tiểu Ngũ trợn tròn mắt mèo kêu la meo meo: "Có lệ!"
Quân Cửu: "Cái này không giống nhau. Tiểu Ngũ là người nhà, mỗi ngày ta cũng khen muội đáng yêu không phải sao? Còn Vô Việt.."
"Hắn không phải người nhà!" Quân Cửu còn chưa nói cho hết lời, Tiểu Ngũ lanh mồm lanh miệng khoe khoang giải quyết dứt khoát trước. Mặc Vô Việt không phải người nhà, nó mới phải! Cho nên không cần phải ghen tị, nghĩ vậy, Tiểu Ngũ vui vẻ thả lỏng thân thể ghé vào trên mu bàn chân Quân Cửu, cái chóp đuôi lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được sự đắc ý.
Quân Cửu có chút bất đắc dĩ, nhưng sủng nịch Tiểu Ngũ không có nói theo. Bằng không tiểu khả ái của nàng lại muốn ghen tị.
Âm thầm, Lãnh Uyên run bần bật nhìn chủ nhân nhà mình biến thành mặt màu đen, một đôi mắt vàng giống như vực sâu. Lãnh Uyên khóc không ra nước mắt, Quân cô nương cô sủng là sủng Tiểu Ngũ, còn hắn phải làm sao?
Trong đầu hiện lên một đạo linh quang, Lãnh Uyên có chủ ý. Hắn mở miệng: "Phượng Kiêu là hoàng gia gia của Quân cô nương, nhưng cũng không thể theo Quân cô nương tới đây. Chủ nhân ngài có thể! Cho nên chủ nhân xa xa thắng qua người nhà, ai cũng không thể so với ngài." Có thể thấy được Lãnh Uyên ham muốn sống sót rất mạnh.
Mặc Vô Việt nghe vậy, dù chưa mở miệng nhưng hiển nhiên khí áp quanh thân hòa hoãn một chút, có thể làm cho Lãnh Uyên thuận lợi hô hấp một hơi.
Vừa nhấc đầu Lãnh Uyên thấy Khanh Vũ đi tới, đáy lòng lộp bộp một cái mở miệng: "Khanh Vũ đây là làm sao vậy?"
Quân Cửu chờ Khanh Vũ ở chỗ này, xa xa nhìn thấy Khanh Vũ quần áo không chỉnh tề đi tới, trên ống tay áo ống quần tất cả đều là tro với đất, nhưng mà cẩn thận đánh giá trên người thật ra không có bị thương ngược lại khí phách hăng hái, ánh mắt kiêu ngạo thống khoái: "Tiểu sư muội!" Khanh Vũ nhìn thấy Quân Cửu thì bước đi tới.
"Sư huynh huynh làm gì vậy?"
"Đánh vài người, tiểu sư muội muội thì sao hôm nay trôi qua thế nào?" Khanh Vũ khóe miệng mang cười, tiêu sái phóng đãng.
Quân Cửu động động chân, Tiểu Ngũ tránh khỏi chân Quân Cửu xoay người đi lên trên núi. Quân Cửu câu môi mở miệng: "Hôm nay chuyện phát sinh có chút nhiều, chúng ta trở về chậm rãi nói. Đúng rồi! Muội tìm Vương quản sự thay đổi hai cái viện, vừa mới đi nhìn cũng không tệ lắm."
"Hử?" Khanh Vũ vừa nghe không cần nghĩ cũng biết hôm nay Quân Cửu trôi qua thực xuất sắc.
Khanh Vũ cũng không cần lo lắng Quân Cửu bị bắt nạt, tiểu sư muội của hắn trâu bò lợi hại như vậy, ai có thể bắt nạt nàng? Nếu như có, vậy đổi thành hắn vén tay áo giơ nắm tay lên!
Viện của Quân Cửu cùng Khanh Vũ ở gần nhau, như nàng yêu cầu, Vương quản sự phàm là không muốn chết thì một chút cũng không dám hàm hồ. Ngồi vây quanh ở trên giường nệm, sau khi Khanh Vũ biết chuyện Quân Cửu trải qua ngày hôm nay, biểu tình trên mặt đổi tới đổi lui cuối cùng nhíu mày âm trầm lại.
Nắm tay niết vang kẽo kẹt, Khanh Vũ mở miệng: "Thật là quá tiện nghi cho Gia Cát Khâu, cho dù hắn sống không quá đêm nay, cũng nên trước đánh một trận xả giận! Còn có Vương quản sự kia, không nghĩ tới sau lưng hắn lại là đại trưởng lão học viện Thái Sơ."
"Gia Cát Khâu chỉ là một người qua đường không quan trọng gì. Nhưng đại trưởng lão, thì muội có chút không rõ. Trong Tàng Thư Các có điển tịch, Thiên Tù là thế lực của học viện Thiên Hư, ở trong học viện Thái Sơ cũng không có vây cánh. Nhưng nếu hắn không phải là người của Thiên Tù, hắn vì cái gì chống đối huynh với ta?" Quân Cửu nói.
Nàng nhớ rõ đại sứ phụ trách điều tra hai tông mười quốc, liền sửa sang lại tin tức tình báo cho đại trưởng lão. Nhưng mà trước đó, đại trưởng lão đã theo dõi bọn họ, hơn nữa kêu Vương quản sự cố ý làm khó làm dễ bắt nạt nàng cùng Khanh Vũ. Vì sao muốn làm như vậy?
Cái nghi vấn này Quân Cửu tạm thời đặt ở một góc trong đầu. Nàng mở miệng nói tiếp: "Sư huynh, muội đi tìm ở trong Tàng Thư Các, nơi này cũng không có bất luận manh mối gì có quan hệ đến tầng thứ tư luyện thể thuật. Nhưng mà cũng có thể chỉ là Tàng Thư Các ngoại môn mới không có."
"Luyện thể thuật của Thiên Võ Tông chúng ta, chính là công pháp thượng đẳng. Cho dù là ở tam đại học viện cũng xếp hàng ở trên! Nếu thật ở học viện Thái Sơ, cũng khẳng định đặt ở Tàng Thư Các nội môn." Khanh Vũ mở miệng.
Bọn họ ngước mắt liếc nhau, trong lòng có quyết định. Cần phải vào nội môn!
Khanh Vũ: "Hôm nay huynh ở nhà ăn nghe những đệ tử tạp dịch nói, đại bỉ đệ tử ngoại môn sẽ cử hành sắp tới."
"Muội cũng nghe nói qua. Đây là cơ hội duy nhất tiến vào nội môn, chúng ta cần phải báo danh tham gia." Quân Cửu tay chống cằm, đôi mắt híp lại ngậm băng sương. Nội môn cần phải tiến vào! Không chỉ có là vì tìm về tầng thứ tư luyện thể thuật, còn là vì đánh vỡ cục diện hiện giờ.
Mặc kệ học viện Thái Sơ muốn làm như thế nào, nàng đều sẽ không để cho mình dừng bước tại ngoại môn. Ngoại môn chẳng qua là tạp dịch, chỉ có nội môn mới có thể tiếp xúc trung tâm. Cũng chỉ có tiến vào nội môn, mới có thể càng tiến thêm một bước cách gϊếŧ chết Hồng Anh!
Quân Cửu không nóng vội, nàng có kiên nhẫn từ từ tới. Cũng có quyết tâm nhất định sẽ tiến vào nội môn học viện Thái Sơ!
Khó khăn trong truyền thuyết, đó là khó đối với người khác. Đối với nàng? Có thể đạt được thì không phải là khó, chỉ cần nàng muốn làm thì nhất định có thể làm được!
Một đêm này, Quân Cửu cùng Khanh Vũ ở chỗ ở mới, thư thái nhàn nhã. Nhưng đối với thành chủ thành Thái Sơ và Vân Nghê, là một đêm hỗn loạn, bạo nộ cùng đau đầu. Khi Vân Nghê từ thành Thái Sơ trở về, đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng te đen mặt vẻ mặt không vui.
Nàng ta gϊếŧ Gia Cát khâu, cho dù thẳng thắn mà nói thì thành chủ Thái Sơ cũng không dám làm gì nàng ta. Nhưng cố tình Vân Nghê không cách nào giải thích mình là một đệ tử nội môn, vì sao ở bên ngoài Tàng Thư Các ngoại môn, càng quan trọng là nàng ta mang tin tức gặp mặt người Thiên Tù lại không thể bị người khác phát hiện! Viện trưởng Thái Sơ kiêng kị nhất là người khác kết bè kết cánh, nàng ta và gia gia là người Thiên Tù, điểm này cũng chưa từng để người nào biết qua. Cho nên Vân Nghê không thể nhận!
Nàng ta để đệ tử ngoại môn phát hiện Gia Cát Khâu chết, sau đó ra mặt đi gặp thành chủ thành Thái Sơ, muốn bình ổn chuyện này. Kết quả không như mong muốn.
Vân Nghê âm trầm về trong phòng: "Thành chủ Thái Sơ đáng chết! Còn không phải là đã chết đứa con trai sao, lại không phải không thể sinh."
"Vân Nghê sư tỷ không xong, đã xảy ra chuyện!" Vương quản sự khập khiễng đi tới, Vân Nghê thấy hắn thì càng nhíu mày không vui. Nhưng vẫn phải nhẫn nại tính tình, nghe Vương quản sự một năm một mười nói ra chuyện trải qua ngày hôm nay. Vân Nghê nghe xong thì kinh ngạc, Quân Cửu này có thủ đoạn như vậy?
Vân Nghê không tin: "Thật là một mình Quân Cửu uy hϊếp ngươi? Không có những người khác giúp nàng?"
"Vân Nghê sư tỷ chỉ một mình nàng, nàng hạ độc ta, Vân Nghê sư tỷ tỷ nhất định phải cứu ta!"
"Câm miệng! Để ta an tĩnh ngẫm lại." Vân Nghê ngồi ở ghế trên, giơ tay nhéo nhéo giữa mày. Nhìn từ xa thì chính là một cảnh đẹp tiên tử trầm tư, nhìn gần thì thấy khói mù trong mắt Vân Nghê, có thể dọa người ta sợ tới mức run bần bật.
Bỗng nhiên Vân Nghê có chủ ý, nàng nhìn về phía Vương quản sự hỏi: "Vương quản sự, ngươi từng nói Quân Cửu này rất đẹp? Thật sự!"
"Không không không, Vân Nghê sư tỷ tỷ mới là đệ nhất mỹ nhân, Quân Cửu kia làm sao có thể so với tỷ?" Vương quản sự vuốt mông ngựa, lại không biết được vỗ mông ngựa lúc này chính là vỗ vào vó ngựa.