"Không biết học viện Thái Sơ sẽ xử trí bọn họ như thế nào? Nhưng mà, ta lại nghe nói Quân Cửu Thiên Võ Tông, tuổi tác tuy mới mười lăm, nhưng thiên tư tuyệt sắc không người nào có thể sánh bằng!"
"Không người nào có thể sánh bằng? Chê cười đi. Tiện dân năm tông mười quốc nho nhỏ tới, cũng dám xưng là không ai có thể sánh bằng ở chỗ này? Hồng Anh Thiên Hư, Bích Nguyệt Tử Tiêu, còn có Vân Nghê Thái Sơ ta có người nào mà không phải là tuyệt sắc khuynh thành, quốc sắc thiên hương? Quân Cửu ở trước mặt các nàng, nhiều lắm là cái tư sắc làm nha hoàn."
Tiểu Ngũ vừa nghe, gầm nhẹ một tiếng lưng cong lên. Tư sắc chủ nhân nhà nó làm nha hoàn? Đây là mù đi!
"Tiểu Ngũ." Quân Cửu nhẹ gọi một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Ngũ để nó thả lỏng lại, tiếp tục ghé vào trên bàn nghe bát quái. Tuy rằng hết thảy bát quái thoạt nhìn không có dinh dưỡng gì, nhưng Quân Cửu cũng có hiểu biết.
Tề danh mỹ nhân cùng Hồng Anh, đồng dạng cũng có thực lực không tầm thường! Mặc kệ có quan hệ cùng nàng hay không, đều cần lưu lại ấn tượng dưới đáy lòng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nói đến mỹ nhân, mọi người trên sảnh đường đều nhiệt liệt bàn tán. Bọn họ nói: "Không biết có may mắn chính mắt nhìn thấy Vân Nghê Thái Sơ không, nghe đồn Vân Nghê chính là nhân vật giống như tiên tử trên mặt trăng, nàng lại là cháu gái đại trưởng lão học viện Thái Sơ, thân phận cao quý bất phàm."
"Vậy thì không đơn giản! Năm nay đại bỉ đệ tử ngoại môn, chính là Vân Nghê sư tỷ chủ trì. Nếu các ngươi có thể lấy được thư mời xem thi đấu, tự nhiên là có thể thấy được mỹ mạo của Vân Nghê sư tỷ!" Có một đệ tử ngoại môn học viện Thái Sơ mở miệng nói.
"Thư mời xem thi đấu thì khó rồi." Mọi người khó khăn.
Tuy rằng bọn họ sinh ra ở thành Thái Sơ, cho dù học viện Thái Sơ khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng trung gian rõ ràng là cách một cái lạch trời, căn bản không vào được! Càng đừng nói xem thi đấu, mọi người chỉ có thể ảo não thở dài.
Lại có người mở ra nghị luận: "Có thể lấy được thư mời xem thi đấu chỉ có đệ tử học viện Thái Sơ, cùng thành chủ Thái Sơ đi? Thế gia bình thường cũng đừng mong đi vào."
Thành Thái Sơ có thành chủ, còn có không ít thế gia nhiều thế hệ chiếm cứ ở thành Thái Sơ. Nhưng mà những thế gia đó cũng không có quyền thế địa vị giống như là ở mười quốc. Ở chỗ này, bọn họ chỉ là cái nôi của đệ tử học viện Thái Sơ. So với người bình thường thì nhiều cơ hội hơn một chút.
Học viện Thái Sơ chiêu sinh cực kỳ khắc nghiệt, cần thiết phải là Linh Sư cấp ba, mới có tư cách tiến vào ngoại môn. Lại trắc nghiệm thiên phú, cấp ba vàng mới có tư cách nhập vào nội môn. Hồng bậc một, cam cấp hai chỉ là tạp dịch ngoại môn cùng đệ tử khác.
Đại bỉ đệ tử ngoại môn, là cho một cái cơ hội đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn. Nhưng thiên phú của bọn hắn kẹt ở đàng kia, hàng năm có thể thông qua đại bỉ may mắn gia nhập nội môn không vượt qua ba người! Bởi vậy có thể thấy được, nội ngoại môn học viện Thái Sơ giống như trên trời dưới đất. Mặt khác hai học viện còn lại, đều là quy củ như thế.
Quân Cửu từ trong lời bọn họ nói sửa sang lại ra được tin tức. Đang nghe, bỗng nhiên đại sảnh quỷ dị như là đè lại nút tạm dừng. Tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài đến gần, càng gần trong đại sảnh càng an tĩnh.
Ông chủ vội vàng đi ra đại sảnh: "Thì ra là Gia Cát công tử đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa! Gia Cát công tử mời lên nhã gian trên lầu, đừng làm cho đại sảnh này ô uế giày của ngài."
"Cút!" Thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh, còn lộ ra vẻ vội vàng.
Tiểu Ngũ nâng trảo đè lại mu bàn tay Quân Cửu, kêu meo meo: "Chủ nhân, có đầu heo đi tới chổ tỷ!"
Quân Cửu lạnh lùng ngước mắt nhìn lại, khi nhìn đến nam nhân Quân Cửu quỷ dị thoáng dừng một cái, thật cay đôi mắt! Nam nhân thân cao cỡ một mét tám, thể rộng.. đại khái cũng có một mét tám, lại còn có lớn lên một gương mặt đầu heo, mắt nhỏ mũi to miệng lạp xưởng.
Thẳng tắp đi tới chỗ Quân Cửu, một đôi mắt nhỏ lập loè ánh sáng hạ lưu, vừa đi còn vừa giơ tay xoa xoa nước miếng trên khóe miệng. Mọi người trong đại sảnh không tiếng động, nhưng bọn hắn nhìn qua theo phương hướng của nam nhân, khi nhìn đến Quân Cửu thì đồng thời hít sâu.
Thật đẹp!
Vừa mới nói cái gì tiên tử trên mặt trăng, hiện tại ở trước mặt Quân Cửu hoàn toàn bị nháy mắt hạ gục thành cặn bã!
Diễm lệ sáng quắc như hoa hồng, đẹp khí phách sắc bén, đối diện với mắt lạnh như sương của nàng, máu cả người đều lạnh thấu. Nhưng cố tình đối lập lại là trái tim nhảy lên thình thịch, không cách nào dời chuyển tầm mắt được."tuyệt sắc nhất thế gian", chính là nên hình dung về nàng.
Mỹ nhân như vậy, trước kia sao bọn họ lại chưa bao giờ nghe qua, cũng không có gặp qua! Nàng là ai?
Kinh diễm rất nhiều, khi lấy lại tinh thần nhìn thấy nam nhân đi qua chổ Quân Cửu, trong mắt mọi người không khỏi hiện lên thần sắc tiếc hận khó khống chế, đáng thương, đồng tình. Quân Cửu nghe thấy bọn họ lặng lẽ nghị luận: "Xong rồi, bị tên ác bá Gia Cát Khâu này coi trọng, chỉ sợ sống không qua đêm nay!"
"Gia Cát Khâu thích nhất là đùa bỡn sắc đẹp, nam nữ không kiêng. Mỹ nhân này bị hắn coi trọng, aizz thật đáng thương! Ai kêu Gia Cát Khâu là nhi tử thành chủ Thái Sơ, ai cũng không thể trêu vào!"
Gia Cát Khâu? Cầu? Quân Cửu lạnh lùng câu môi, cái tên này lấy được thực chuẩn xác, chính là một tên vừa xấu lại mập như quả cầu. Không nghĩ tới là nhìn thấy nàng cười lạnh, Gia Cát Khâu càng chảy nước miếng ngăn cũng ngăn không được. Thật là đẹp! Tất cả nam nữ hắn từng chơi qua cộng lại cũng không đẹp bằng nửa phần của nàng.
Gia Cát Khâu liếʍ liếʍ miệng lạp xưởng, sải bước thùng thùng đi nhanh qua. Hắn đứng ở trước mặt Quân Cửu, ra vẻ một cái tươi cười tự cho là phong lưu phóng khoáng nói: "Mỹ nhân! Bản công tử ở bên ngoài đã nhìn thấy một mình nàng cô đơn ngồi ở nơi này, bản công tử thấy mà đau lòng cực kỳ! Bản công tử bồi nàng cùng nhau tâm sự, chơi đùa một chút có được không?"
Một đôi mắt hạt châu của Gia Cát Khâu đều dính vào trên người Quân Cửu. Hắn muốn ngồi ở bên cạnh Quân Cửu, một đôi móng heo vươn ra muốn sờ tay Quân Cửu. Tiểu Ngũ nhe răng đánh ra một móng vuốt, Gia Cát Khâu sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Hắn theo bản năng muốn há mồm gọi người làm chết con mèo này. Nhưng thấy mèo trắng là mỹ nhân ôm, Gia Cát Khâu lập tức thay đổi thái độ, nhếch miệng cười thành heo: "Không hổ là mèo mỹ nhân nuôi, thật có cá tính!"
"Meo phốc!" Tiểu Ngũ làm cái động tác nhổ nước miếng. Cá tính? Chờ bổn miêu cào chết cái đầu heo của ngươi, càng có cá tính!
Quân Cửu đặt đầu ngón tay ở trên lưng Tiểu Ngũ. Nhìn như là đang vuốt ve Tiểu Ngũ, nhưng mà thực tế là đè nặng không cho phép Tiểu Ngũ lao ra đi gϊếŧ heo. Lạnh lùng ngước mắt, Quân Cửu nhẹ nhàng thanh thoát nhìn về phía Gia Cát Khâu mở miệng: "Ngươi muốn tán gẫu với gì với ta, chơi như thế nào?"
Hít!
Toàn trường nghe thấy được, hít sâu trừng to mắt. Mỹ nhân này điên rồi sao? Chẳng lẽ nàng không nghe thấy bọn họ vừa mới nghị luận còn có nhắc nhở sao!
Gia Cát Khâu vui như nở hoa rồi, không nghĩ tới mỹ nhân chủ động như vậy! Thì ra là người có bề ngoài lãnh diễm đạm mạc, kỳ thật hắc hắc hắc. Gia Cát Khâu lau lau nước miếng, ngồi vào đối diện Quân Cửu nháy mắt với nàng: "Mỹ nhân nàng muốn chơi như thế nào? Bản công tử phụng bồi! Mỹ nhân nói cho nàng biết, bản công tử là nhi tử duy nhất của thành chủ Thái Sơ, chỉ cần là nàng muốn chơi thì bản công tử đều có thể mang nàng đi!"
"Vậy sao?"
"Không sai! Mỹ nhân nàng cứ việc mở miệng!" Gia Cát Khâu vỗ vỗ ngực, thái độ chắc chắn mười phần.
Quân Cửu buông xuống mi mắt, lạnh lùng mở miệng: "Người ở đây quá nhiều, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, được không?" Đầu heo thật sự cay đôi mắt, Quân Cửu cảm giác mình chịu đựng không nổi, nhìn thêm một cái đều cảm thấy sắp cay mù cả mắt.
Gia Cát khâu vừa nghe thì càng cao hứng, vội vàng gật đầu không ngừng: "Được được được! Mỹ nhân chúng ta đi!"
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tuyệt sắc mỹ nhân, đi theo đầu heo Gia Cát Khâu nổi danh ác bá đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời mọi người cảm giác giống như là bị sét đánh!
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------