Hạc đài Đan Tông, thi đấu luyện đan cũng sắp bắt đầu rồi.
"Hạc đài là địa phương Đan Tông chọn ra, đợi lát nữa thánh thủ Quân Cửu sẽ tới đó!"
"Vậy chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ thi đấu luyện đan sao?" Có người tò mò hỏi. Lập tức đã bị người khác phản bác, cười nhạo nói: "Ngươi nằm mơ đi! Luyện dược sư luyện đan đó chính là cơ mật, sao có thể bày ra để cho chúng ta thấy?"
"Vậy bọn họ thi đấu như thế nào?" Phó Lâm Trạm nghe thấy người phía trước đang nghị luận, lập tức thăm hỏi.
"Luyện đan là ở phòng luyện đan do Đan Tông đặc biệt chuẩn bị, nhưng mà sau khi luyện đan thành công sẽ được mang tới Hạc đài, bình đan thẩm đan trước mặt mọi người, còn có thử đan dược. Lần này ra đề mục đan dược cũng là Đan Tông, cảm giác không công bằng với thánh thủ Quân Cửu." Người nọ nói, vừa quay đầu lại nhìn về phía Phó Lâm Trạm.
Phong thần tuấn lãng, diện mạo như Phan An.
Phó Lâm Trạm cười với hắn, đại hán cao lớn thô kệch nháy mắt đỏ mặt, vặn đầu trở về lập tức. Thấy vậy, một bàn tay ấn ở trên vai Phó Lâm Trạm, mặt lạnh như được khắc băng: "Ngồi xuống! Lễ nghi của huynh đâu."
"Lâm Sương, đây là đại hội trường không phải trong học viện, nói lễ nghi cái gì hả? Đệ để cho ta thoải mái chút đi." Phó Lâm Trạm thở dài, đối với Phó Lâm Sương nghiêm cẩn lạnh nhạt thực bất đắc dĩ.
Rõ ràng là mặt giống nhau như đúc, cố tình bởi vì tính tình mà vô số nữ tử ái mộ mình, còn Phó Lâm Sương, có thể đông lạnh muội tử đến khóc. Phó Lâm Trạm lắc đầu thò lại gần dựa vào Phó Lâm Sương, hắn nói: "Lâm Sương, hôm nay chúng ta chính là tới xem mỹ nhân. Nghe nói thánh thủ Quân Cửu kia là tuyệt sắc thiên hạ đệ nhất, chỉ là không biết có đẹp như tiên nữ hôm qua ta gặp qua hay không?"
Phó Lâm Sương lạnh như băng, nghe xong lời này đã đứng dậy muốn đi, bị Phó Lâm Trạm ấn mạnh xuống mới không thành công rời đi. Đúng lúc này, không biết trong đám người ai kinh hô một tiếng: "Thánh thủ Quân Cửu tới!"
Ồn ào!
Trên Hạc đài nổ tung nồi, mỗi người duỗi dài cổ đi xem.
Bọn họ nhìn thấy trước hết là đệ tử Thiên Võ Tông hung thần ác sát mở đường ở phía trước, từng đôi mắt tôi huyết ngậm sắc bén, để mắt tới đệ tử Đan Tông thì như lang tựa hổ, người Đan Tông sợ tới mức dùng sức lui về phía sau. Mạnh Chí Viễn thấy vậy, mặt đen thành đáy nồi.
Trưởng lão bên người mắng: "Quân Cửu này tư thế thật lớn!"
"Hừ, tư thế lớn thì như thế nào? Ngay trước mặt người trong thiên hạ, lão phu muốn nàng ta thân bại danh liệt, làm áo cưới cho Đan Tông ta." Mạnh Chí Viễn nói, cúi đầu giơ tay vỗ vỗ bả vai Vô Thương, hắn cười dữ tợn mở miệng: "Vô Thương, con cần phải tranh phong cho sư phụ."
Vô Thương nhìn phương hướng Quân Cửu xa xa đi tới, trên mặt tối tăm, không có trả lời.
Quân Cửu tới.
Vạn chúng chú mục, nàng như hoa hồng nở rộ trong liệt hỏa, đẹp kiêu ngạo sắc bén, đẹp bá đạo khinh cuồng. Chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mọi người si ngốc nhìn nàng.
"Là nàng!" Phó Lâm Trạm ngây ngẩn cả người: "Nàng chính là thánh thủ Quân Cửu, lại là nàng? Lâm Sương đệ thấy được sao."
"Ừ." Phó Lâm Sương chỉ nhìn thoáng qua, bình đạm thu hồi tầm mắt.
Quân Cửu không chỉ là một mình, nếu không phải Khanh Vũ trấn áp, chỉ sợ toàn bộ người Thiên Võ Tông đều muốn ngao ngao lại đây giữ trận. Nhưng qua tuyển chọn một phen, lại vẫn có mấy chục cá nhân. Rốt cuộc Khanh Vũ nói, bọn họ người nhiều thì có thể làm tiểu sư muội ít đánh người một chút, miễn cho đánh thì đau tay.
Khanh Vũ đứng ở bên cạnh Quân Cửu, Mặc Vô Việt bọn họ đều chiếm cứ vị trí xem đài thi đấu tốt nhất trên Hạc đài. Đi đến trước mặt Đan Tông, Khanh Vũ mở miệng trước: "Chiến thϊếp của Đan Tông các ngươi, tiểu sư ta muội tiếp nhận. Hừ, Đan Tông các ngươi cứ chờ bị vả mặt đi!" Khanh Vũ còn làm cái thủ thế khinh bỉ.
Sắc mặt Mạnh Chí Viễn xanh mét, cắn răng trừng mắt liếc mắt nhìn Khanh Vũ một cái, ánh mắt ông ta nhìn về phía Quân Cửu càng thêm dữ tợn hung ác nham hiểm. Mạnh Chí Viễn cười dữ tợn: "Hy vọng đợi lát nữa các ngươi còn cười được."
Vì hôm nay, hắn đã chuẩn bị thật lâu!
Quân Cửu, Khanh Vũ, Thiên Võ Tông. Hôm nay ai đều cũng mong tồn tại rời đi nơi này! Nghĩ vậy, ánh mắt Mạnh Chí Viễn càng thêm độc ác, gắt gao nhìn chòng chọc vào Quân Cửu, hàn quang ác độc âm hiểm lập loè.
"Vô nghĩa thật nhiều." Quân Cửu cười lạnh nhìn Mạnh Chí Viễn, nàng nhướng mày tươi cười kiệt ngạo khinh cuồng: "Đan Tông của ông muốn so cái với ta gì? Ta phụng bồi."
"Được! Quân Cửu, người của ngươi không phải nói đan dược của ngươi vượt xa Đan Tông ta sao? Vậy tới so đan dược khó nhất bao năm qua với Đan Tông ta đi, đan dược mà chỉ có tông chủ Đan Tông mới có tư cách luyện chế!" Thanh âm của Mạnh Chí Viễn một tiếng cao hơn một tiếng, truyền khắp Hạc đài.
Ông ta bước một bước đi ra ngoài, thành công thấy tất cả mọi người nhìn về phía ông ta. Mạnh Chí Viễn đắc ý cười dữ tợn, nhìn chằm chằm Quân Cửu tiếp tục nói: "Vì không nói lão phu cậy già lên mặt ức hϊếp thánh thủ Quân Cửu ngươi, hôm nay thi đấu luyện đan, liền do đồ đệ Vô Thương của lão phu thi với ngươi."
Quân Cửu nghe vậy, ngước mắt lạnh lùng nhìn Vô Thương.
Người sau vẫn luôn cúi đầu xuống, thần sắc phức tạp tối tăm. Thấy Quân Cửu nhìn qua, hắn mới ngẩng đầu há miệng thở dốc, nhưng lại một câu cũng chưa nói. Hiện tại khó có thể dùng ngôn ngữ tới miêu tả tâm tình của hắn.
Trên năm tông đại bỉ, Quân Cửu cứu mọi người, cũng cứu hắn. Nhưng hiện tại hắn lại không thể không nghe sư mệnh, cần phải thi đấu luyện đan cùng Quân Cửu. Vô Thương nhớ tới khi mình biết được, thì bình thản nói cho Mạnh Chí Viễn, hắn không có khả năng thắng được Quân Cửu.
Mà Mạnh Chí Viễn? Chỉ là từ ái nhìn hắn, khóe miệng tươi cười dữ tợn dọa người. Mạnh Chí Viễn kêu hắn yên tâm, bởi vì thắng được khẳng định là hắn!
Sư phụ muốn làm cái gì? Trong lòng bất an, Vô Thương muốn nhắc nhở Quân Cửu, nhưng nghĩ tới làm như vậy chính là phản bội Đan Tông, phản bội sư phụ. Vô Thương chần chờ bàng hoàng.
"Quân Cửu! Vô Thương." Trên mặt Mạnh Chí Viễn treo tươi cười âm hiểm bất thiện, hắn vẫy tay gọi tới hai đệ tử Đan Tông. Ông ta rút ra hai tờ giấy gấp Tuyên Thành từ hộp gỗ đệ tử Đan Tông ôm trong lòng.
Mạnh Chí Viễn nói: "Đây là đan phương khó nhất Đan Tông ta, là đan dùng để luyện chế tăng linh thoát phàm. Đan tăng linh thoát phàm, chỉ cần dùng một viên, là có thể làm người ta trong thời gian ngắn ngủi tăng lên một cảnh giới nhỏ. Các ngươi ai luyện chế ra được, thì người đó thắng."
Mạnh Chí Viễn muốn đưa cho Quân Cửu, ai ngờ Khanh Vũ bạo lực kéo qua kiểm tra trong ngoài một phen không thành vấn đề, rồi mới chuyển giao cho Quân Cửu.
Thấy phản ứng ông ta đề phòng mình giống như đề phòng cái gì, biểu tình trên mặt Mạnh Chí Viễn vặn vẹo lên. Vẫn là trưởng lão nhắc nhở ông ta tất cả mọi người nơi này đang nhìn, mới chậm rãi thu liễm âm hiểm độc ác của mình.
Chỉ cho thời gian một nén nhang để học thuộc đan phương. Đã đến giờ, Mạnh Chí Viễn lập tức lấy đan phương về đốt cháy trước mặt mọi người. Ông ta ức chế không được khóe miệng tươi cười hung ác nham hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Đan phương đã nói cho các ngươi. Vậy đi phòng luyện đan đi! Dược liệu và đan lô đã sớm chuẩn bị tốt. Thánh thủ Quân Cửu mời!"
"Tiểu sư muội." Khanh Vũ thấy biểu tình của ông ta, trong lòng lo lắng cảnh giác.
Mạnh Chí Viễn phản ứng thế này, giống như Quân Cửu đi không phải phòng luyện đan gì, mà giống như là lò luyện địa ngục! Chẳng lẽ ông ta muốn xuống tay với tiểu sư muội ở sau lưng?
Quân Cửu ngước mắt nhìn về phía Khanh Vũ, ánh mắt nàng lạnh băng trầm tịch trấn an xao động trong lòng Khanh Vũ. Câu môi cười lạnh lùng, khinh cuồng kiêu ngạo nói: "Chỉ là đan tăng linh thoát phàm nho nhỏ, chút lòng thành. Mọi người chờ ta trở về."
Đan dược khó nhất Đan Tông, đến trong miệng Quân Cửu lại chỉ là chút lòng thành. Mạnh Chí Viễn một khuôn mặt rất là giống vỉ pha màu, nhưng lập tức ông ta lại cười ra tiếng. Mặc kệ Quân Cửu có thể thành công luyện chế hay không, thắng được đều chỉ có thể là Vô Thương!