La Hoa Thủy cùng La Phấn Hoa kết hợp sinh ra sương mù bị tiêu tán dưới ánh nắng, một canh giờ không nhiều không ít, Thương Hải Tông toàn diệt!
Đại điện Thương Hải trong trong ngoài ngoài máu chảy thành sông, thi thể chồng chất thành núi. Sắc mặt Khanh Vũ lạnh băng tàn khốc, tự tay châm một mồi lửa lên vết dầu. Phừng! Một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa cắn nuốt hết thảy. Từ đây về sau, trên đời đã không còn Thương Hải Tông.
Diệt tông, tàn nhẫn sao?
Không, cá lớn nuốt cá bé hết sức bình thường. Nếu không phải Thiên Võ Tông bọn họ chiếm cứ chủ đạo, xuống tay phản kích trước. Chỉ sợ hiện giờ hủy diệt ở bên trong biển lửa, chính là Thiên Võ Tông. Thương Hải Tông lấy oán trả ơn, vì ham muốn cá nhân dựng lên chiến hỏa, cũng chắc chắn vì thế mà trả giá đại giới.
Khanh Vũ xoay người nhìn về phía Quân Cửu, khóe miệng tươi cười lang thang xán lạn. Người mà cuộc đời này của Khanh Vũ hắn khâm phục nhất, chính là tiểu sư muội!
Nếu không phải tiểu sư muội làm mưa làm gió, kéo Thiên Võ Tông từ bờ vực trở về. Lại dùng mưu kế phân liệt tam tông, Thiên Võ Tông hắn cũng sẽ không có thời điểm xoay người làm người thắng như hiện tại. Khanh Vũ cảm giác đời này của mình đã có thứ để khoe khoang.
Đã nói hắn có thể lừa Quân Cửu để làm sư muội, trâu bò không? Nhất định al2 trâu bò rồi!
Diệt Thương Hải Tông, Kiếm Tông lấy Diêm Hải đi đầu quay về Kiếm Tông chờ đợi mệnh lệnh bước tiếp theo. Quân Cửu thì cùng Khanh Vũ bọn họ về Thiên Võ Tông trước, nhưng sau khi trở lại Thiên Võ Tông, lại một chút cũng không bởi vì diệt Thương Hải Tông mà cao hứng, lửa giận đốt lên Thiên Võ Tông.
Quân Cửu không nhận chiến thϊếp, lời đồn nổi lên bốn phía.
"Có những lời đồn gì, nói nghe xem." Quân Cửu ưu nhã thong dong ngồi xuống, tay nàng chống cằm nhìn về phía mọi người.
Ô trưởng lão bảo thủ lạnh nhạt, ông mở miệng trước trong giọng nói lộ ra cổ phẫn nộ sát khí. Ông nói: "Đan Tông rải rác lời đồn như vậy, nói con không tiếp nhận chiến thϊếp là bởi vì chột dạ. Đan dược của thánh thủ Quân Cửu kỳ thật đều là học trộm của Đan Tông."
"Không biết xấu hổ, vô sỉ!" Trưởng lão Chu Điệp tức giận mắng to.
Quân Cửu nhướng mày, tiếp tục: "Còn có gì nữa?"
Mọi người động tác nhất trí nhìn nàng, như là cao hứng Quân Cửu không bởi vậy mà tức giận hoặc là ủy khuất, nhưng tự mình lại sắp tức nổ phổi. Dừng một chút, Tiền trưởng lão nói tiếp: "Đan Tông không chỉ có chửi bới con, còn chửi bới tông chủ. Nói sư huynh muội các con quan hệ không thuần."
Há chỉ dùng không thuần có thể hình dung?
Bên ngoài tin đồn nhảm nhí rải rác, rõ ràng nói Quân Cửu câu dẫn Khanh Vũ, cho nên mới một bước lên trời thành sư muội của Khanh Vũ, tiểu sư thúc Thiên Võ Tông. Còn truyền Quân Cửu lả lơi ong bướm, khi ở Thiên Túng Quốc thì thật không minh bạch cùng hai công tử Vân gia, câu kết làm bậy.
Lời đồn đãi đến cuối cùng, thế nhưng biến thành Quân Cửu nhìn thấy nam nhân liền câu dẫn, tất cả ai giúp Quân Cửu đều là nhân tình của nàng. Lời nói dơ bẩn, hạ lưu ghê tởm làm người nghe không nghe nổi. Trong phạm vi Thiên Võ Tông không ai dám nghị luận, nhưng bên ngoài đặc biệt là địa bàn Đan Tông, cốt truyện được biên soạn kỹ càng tỉ mỉ cũng đã được phát ra.
Những thứ này, Chu Điệp bọn họ cũng không dám nói cho Quân Cửu. Bọn họ chỉ nghiến răng nghiến lợi, tức giận dậm chân nói: "Quân Cửu con đừng nghe những lời đồn đãi đó, đều là Đan Tông giở trò quỷ ở sau lưng. Bọn họ rõ ràng là sợ luyện đan thuật của con, muốn hủy danh dự của con, làm con không cách nào ra cửa càng không thể đi tiếp thu chiến thϊếp."
"Đan Tông tìm chết, vậy để cho bọn chúng bước theo chân của Thương Hải Tông đi!" Thượng Quan trưởng lão tức đến râu cũng bị kéo đứt một nắm.
Đối lập phẫn nộ tức giận của bọn họ, Quân Cửu bình tĩnh khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Nàng giơ tay rót vài chén trà: "Sư huynh, chư vị trưởng lão uống trà giảm nhiệt. Miệng mọc ở trên người người khác, cái này chúng ta quản không được. Nhưng chúng ta có thể một kiếm chém đầu, đánh thẳng huyệt mệnh."
"Được! Tiểu sư muội, sư huynh này liền mang theo đệ tử trong tông gϊếŧ lên Đan Tông. Sư huynh cắt đầu lưỡi bọn chúng trước, sau nữa là chém đầu bọn chúng!"
"Không đúng, là muội tiếp nhận chiến thϊếp, đi so luyện đan với họ." Quân Cửu lắc đầu cười, ngăn cản kế hoạch đằng đằng sát khí của Khanh Vũ. Nàng nói tiếp: "Phái người đi nói cho Đan Tông, muội tiếp nhận chiến thϊếp, địa điểm do bọn họ định."
"Quân Cửu, cái này chỉ sợ sẽ có mai phục!" Trưởng lão Chu Điệp lo lắng.
Quân Cửu câu môi: "Đây vốn dĩ chính là mai phục. Nhưng ai là người đào hố, ai là người nhảy vào? Mọi người khẳng định người thắng sẽ là Đan Tông?"
Mọi người vừa nghe, nháy mắt bình tĩnh. Bọn họ hiểu biết Quân Cửu, nói như vậy thật ra không cần lo lắng. Nhưng mà: "Cần chúng ta làm cái gì?"
"Mọi người chỉ cần đến lúc đó đi xem một vở kịch hay. Nhưng mà trước đó, ta còn có một việc phải làm."
"Chuyện gì?"
"Đổi tên cho Hành Quân Dạ." Rốt cuộc Hành Quân Dạ là quân đội từng thuộc về chiến thần tướng quân Quân Minh Dạ, hiện tại nguyện trung thành nàng, tự nhiên không thể lại dùng tên này. Đặt tên là một kỹ thuật sống, mà Quân Cửu từ trước đến nay là tùy ý như thế nào thì tới như thế đó, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì cứ xem tên của Tiểu Ngũ.
Ở sau khi diệt Thương Hải Tông, Quân Cửu cũng vươn cành ôliu cho Vân Kiều bọn họ. Không hề nghi ngờ, phàm là người nàng mời thì sẽ hưng phấn gia nhập, một đám còn muốn đi khoe khoang với người kia, kết quả phát hiện đối phương cũng được vào.
Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều là không thể nghi ngờ, Cốc Tùng, Vương Khải Ngang, Diêm Hải, Cô Tô Doanh, còn có hoàng gia gia Phượng Kiêu. Hiện tại sau khi Khanh Vũ biết, lập tức cũng nhét tên của mình vào.
Quân Cửu tạm thời chia Hành Quân Dạ làm ba bộ phận. Thứ nhất, vẫn cứ giao cho Hà Thượng cùng Tả Khâu; thứ hai, Phượng Kiêu mang đội; thứ ba mới là mấy người Vân Kiều bọn họ thành đoàn, thêm một nhóm người Hành Quân Dạ thành một đội.
Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một cái tên.
Cuối cùng, tên là Mặc Vô Việt lấy được, Hành Quân Dạ lưu lại Dạ xóa hai chữ trước, thay thành tên Dạ Sát.
* * *
Mọi người còn đắm chìm ở trong trận đấu đá của Đan Tông cùng thánh thủ Quân Cửu, cũng không ai biết được Thương Hải Tông đã bị diệt tông, cũng không biết Kiếm Tông thành thế lực của Quân Cửu. Giờ phút này bọn họ hội tụ ở Hạc đài Đan Tông, chỉ chờ một trận thi đấu lay động năm tông mười quốc vào ngày hôm sau.
Đan Tông một trong năm tông, muốn khiêu chiến thánh thủ Quân Cửu. Đến tột cùng ai mới là người có thuật luyện đan đệ nhất thiên hạ?
"Khẳng định là Đan Tông! Đan Tông sừng sững hơn hai trăm năm, thánh thủ Quân Cửu mới bao lớn? Hơn nữa lại không có sư phụ là luyện dược sư, lại đi Thiên Võ Tông cái tông môn tất cả đều là tháo hán. Luyện đan thuật có thể có bao nhiêu lợi hại?"
"Đúng vậy, còn nữa các ngươi nghe nói gần đây không? Quân Cửu này không sạch sẽ với tất cả nam nhân, không chừng đan dược truyền tốt như vậy, đều là nhân tình của nàng ta giúp nàng ta!"
"Cái này thì ta không tin. Ta tự mình mua qua đan dược của thánh thủ Quân Cửu, đó là thật sự rất tốt! Đan Tông xa xa không đuổi kịp, thánh thủ Quân Cửu mới là thiên hạ đệ nhất!"
Đại đường quán trà, một đám người ầm ĩ như vậy. Vừa ồn ào vừa đi ra ngoài, kêu la hô quát: "Chúng ta đi đánh cuộc! Ta đánh cuộc Đan Tông!"
"Ta đánh cuộc thánh thủ Quân Cửu!"
"Hắc, nơi này cũng thật náo nhiệt. Chúng ta tới chỗ này thật kịp lúc, chúng ta nhìn thi đấu luyện đan một cái rồi đi thế nào!" Trên lầu hai trà lâu, nam tử ghé vào bên cửa sổ nói với nam tử lãnh đạm đang uống trà trong phòng.
Nam tử lại thấy dưới lầu cả trai lẫn gái đều đang nhìn chằm chằm hắn, thì vứt cái mị nhãn tức khắc truyền đến tiếng kinh hô si mê từng trận.
Trong phòng, một nam tử khác nhíu mày, lạnh mặt trước chế trụ bả vai nam tử kéo người tiến vào, quay đầu lại hai nam tử mặt đối mặt, dung mạo không có khác biệt khiến người ta khó có thể phân rõ ai là ai.
Nhưng mà tính cách hai người bất đồng, một người hoạt bát trương dương, một người lãnh đạm như băng.
Nam tử hoạt bát nhếch miệng cười: "Chúng ta đi đặt cuộc, đệ chọn Đan Tông hay là thánh thủ Quân Cửu?"