"Đừng, đừng gϊếŧ ta." Nam đệ tử Kiếm Tông hai chân run run rẩy rẩy phát run, trên mặt biểu tình cực kỳ hoảng sợ. Hắn nhìn "mèo con" thật lớn gần trong gang tấc, sợ tới mức trên quần thực mau ướt một mảng lớn.
Bộp!
Một trảo chụp bay nam đệ tử, Tiểu Ngũ vẻ mặt chán ghét xoa xoa móng vuốt trên mặt đất. Lại bị dọa tiểu ra quần, người nhu nhược!
Lại nâng đầu mèo lên nhìn quanh bốn phía, Tiểu Ngũ vừa lòng nhìn đến người ngã đầy đất. Không phải bị nó một trảo chụp chết, chính là bị nó chà đạp nửa chết nửa sống, không một ai có thể đứng đến lên. Rốt cuộc vừa lòng, Tiểu Ngũ quay đầu nhìn về phía chủ nhân nhà mình, nũng nịu bước chậm đi qua: "Meo~~"
Quân Cửu dùng đan dược đang đả tọa, bị Tiểu Ngũ nhẹ nhàng cọ một cái như vậy, cũng phải bị lảo đảo một chút.
Tiểu Ngũ phản ứng càng mau, một móng vuốt như tia chớp duỗi đến trước mặt Quân Cửu. Vạn nhất Quân Cửu té ngã, nó cũng có thể ôm lấy chủ nhân nhà mình, năng lực bạn trai mèo cũng là chuẩn cmnr! Tiểu Ngũ nghĩ thật tốt đẹp, lại hoàn toàn đã quên đầu sỏ gây tội chính là nó.
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn con chủng loại mới rất không giống là mèo này. Sờ sờ cằm: "Tiểu Ngũ sao muội lại biến thành như vậy?"
"Meo?" Tiểu Ngũ nghiêng đầu giả bộ vô tội giả bộ đáng thương. Nó meo meo nói: Chủ nhân tỷ không thể bởi vì mặt muội béo, thì nói muội thay đổi! Chủ nhân chẳng lẽ tỷ không yêu tiểu cục cưng của tỷ sao?
Quân Cửu: .
Giống như đúng thật, là mặt mới béo. Nhưng mà xương cốt cũng sẽ béo? Móng vuốt còn có thể béo lớn? Hình thể biến lớn còn có thể học kêu theo tiếng hổ?
Nếu không phải Tiểu Ngũ toàn thân tuyết trắng không có một chút hoa văn, Quân Cửu thật đúng là nhịn không được hoài nghi Tiểu Ngũ biến lớn biến thành một con Bạch Hổ, không phải mèo. Bị Quân Cửu đánh giá mà đáy lòng chột dạ, Tiểu Ngũ lập tức meo meo nói: Chủ nhân muội mang tỷ nhảy qua thôi!
Không có cầu gỗ, vách núi tuy rằng rộng, nhưng cũng là khoảng cách vừa vặn cho Tiểu Ngũ thả người nhảy dựng, chút lòng thành!
Tiếng la của Quân Tiểu Lôi và Vương Khải Ngang ở vách núi đối diện cũng chưa từng ngừng qua. Lửa lớn cháy quá mạnh, lại có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, bọn họ căn bản nhìn không thấy tình huống bên này vách núi.
Rốt cuộc chờ đến khi Quân Cửu trả lời bọn họ là giải quyết xong, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe Quân Cửu nói Tiểu Ngũ sẽ mang nàng qua đây, Quân Tiểu Lôi và Vương Khải Ngang liếc nhau.
Vương Khải Ngang mờ mịt luống cuống: "Tiểu sư thúc đây là có ý tứ gì? Tiểu Ngũ? Nhỏ như vậy, một con lớn cỡ bàn tay làm sao mang tiểu sư thúc qua đây?"
"Khụ khụ! Đây là một cơ mật, đợi lát nữa huynh tận mắt nhìn thấy thì tự hiểu." Quân Tiểu Lôi che miệng cười, giảo hoạt bảo mật.
Vương Khải Ngang còn chưa thấy qua chân thân của Tiểu Ngũ. Nàng giải thích thì có khả năng Vương Khải Ngang còn không tin, không bằng để tự hắn tận mắt nhìn xem, Tiểu Ngũ vừa lớn lại trắng còn xinh đẹp, thật chấn động!
Tiểu Ngũ: Rõ ràng là uy phong lẫm lẫm, khí phách giống chủ nhân!
Vương Khải Ngang không hiểu Quân Tiểu Lôi ở bán bí hiểm cái gì. Hắn duỗi dài cổ, lại nhón mũi chân, còn bò lên trên đại thụ nỗ lực thò đầu nhìn về phía đối diện vách núi. Tiểu sư thúc và Tiểu Ngũ như thế nào còn chưa qua tới?
Vách núi đối diện, Tiểu Ngũ nửa ngồi xổm xuống vươn cái đuôi làm cây thang cho Quân Cửu. "Meo~chủ nhân đi lên, Tiểu Ngũ mang tỷ bay qua!"
"Nhảy thì nhảy, bay cái gì?" Quân Cửu câu môi cười nói.
Tiểu Ngũ chớp đôi mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Chủ nhân, Tiểu Ngũ thật sự biết bay! Bây giờ còn chưa được, nhưng mà về sau nhất định có thể bay, có thể mang theo chủ nhân cùng nhau bay!"
Quân Cửu: "Được, ta sẽ chờ đợi ngày đó."
Nàng cất bước khi đang muốn leo lên trên lưng Tiểu Ngũ, thì đột nhiên lông tơ sau lung dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm trí mạng bò từ gan bàn chân mãi cho đến đỉnh đầu. Hết thảy chỉ ở trong một chốc kia, nhanh đến làm người ta phản ứng không kịp.
Bên tai chỉ nghe một tiếng bạo nộ: "Quân Cửu, đi tìm chết đi!"
Quân Cửu vừa mới nắm chặt Bạch Nguyệt, trước mắt đã bị màu trắng che trời lấp đất bao phủ. Tiểu Ngũ nhào lên phía trước, dùng cái bụng mềm mại còn có lông tóc xõa tung của mình che lại Quân Cửu.
"Rống!" Tiểu Ngũ trước bảo vệ Quân Cửu, nó rít gào ngẩng đầu, đồng tử dựng thẳng thành một đường chỉ. Bóng đen mau, tốc độ Tiểu Ngũ càng mau! Lợi trảo bắn ra từ thịt lót, hung hăng vỗ về phía người tới.
Bùm --
Tiếng bạo phá vang dội trong thiên địa, sóng âm nổ tung cuồn cuộn, sóng lửa nổ tung bị diệt trong nháy mắt, khói đen cũng xé nát thành khoảng không. Vách núi đối diện, Quân Tiểu Lôi và Vương Khải Ngang bị chấn động té lăn trên đất.
Lực lượng cường hãn dữ dội! Đây là một kích toàn lực thuộc về Linh Sư cấp chín, bẻ gãy nghiền nát.
Quân Cửu bị Tiểu Ngũ ngăn chặn, chỉ cảm nhận được tiếng nổ mạnh bên tai, cùng thân thể Tiểu Ngũ đột nhiên run rẩy hai cái. Tiểu Ngũ! Trong óc ong lên một khoảng trống rỗng, Quân Cửu lập tức bò ra từ dưới bụng Tiểu Ngũ tới.
"Meo." Chủ nhân, muội không sao!
Thanh âm Tiểu Ngũ ra vẻ kiên cường, nhưng Quân Cửu nghe ra được nó suy yếu, còn có nhìn đến máu đỏ chói mắt trên khóe miệng Tiểu Ngũ. Nó quỳ rạp trên mặt đất, nỗ lực như thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Tiểu Ngũ bị thương!
Trong mắt hiện lên đỏ đậm, Quân Cửu đứng ở trước mặt Tiểu Ngũ xoay người nhìn lại. Đối diện tông chủ Kiếm Tông đứng ở nơi đó, hắn cười ha ha dữ tợn, hai mắt gắt gao trừng với Quân Cửu. Tông chủ Kiếm Tông: "Quân Cửu ngươi trốn không thoát! Ngươi cho rằng súc sinh này có thể cứu ngươi sao?"
"Ngươi đáng chết!" Tiếng nói lạnh băng thị huyết, lộ ra sát khí nồng đậm.
Tông chủ Kiếm Tông căn bản không đặt uy hϊếp của Quân Cửu ở đáy mắt. Ông ta mang một nửa bên gương mặt đều là mạch máu phồng lên đen nhánh, một bên giống như người không có việc gì. Nhìn chằm chằm Quân Cửu cười to: "Ha ha ha ha! Quân Cửu, ngươi có nghịch thiên, có yêu nghiệt, có thiên tài cỡ nào thì cũng không thể đấu cùng bổn tông!"
"Bổn tông chính là Linh Sư cấp chín, người mạnh nhất năm tông! Ngươi thì tính là thứ gì? Chẳng qua có thể gϊếŧ thiên tài như ngươi vậy, đề tài câu chuyện đời này của bổn tông đều có rồi. Ha ha ha, chịu chết đi!" Tông chủ Kiếm Tông cười dữ tợn.
Ông ta dốc hết thực lực Linh Sư cấp chín, uy áp nổi lên cơn lốc thổi Quân Cửu lung lay sắp đổ. Lúc này thanh âm của Lãnh Uyên truyền đến, hắn nói: "Quân cô nương, mạo phạm."
Lãnh Uyên vươn một ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai Quân Cửu. Hắn lôi kéo ra sau, nháy mắt lắc mình thay đổi vị trí cùng Quân Cửu. Ngẩng đầu thấy tông chủ Kiếm Tông gϊếŧ tới, Lãnh Uyên nhấc chân đá một cái.
Ầm -- phụt!
Công kích Linh Sư cấp chín của tông chủ Kiếm Tông, đến trước mặt Lãnh Uyên chẳng qua là mây khói thoảng qua, ngay cả của tóc ti hắn cũng không hề thổi bay lên. Một chân đá bay tông chủ Kiếm Tông, Lãnh Uyên cũng không thèm nhìn tới mà xoay người. Vừa liếc mắt một cái, Lãnh Uyên sửng sốt.
Chỉ thấy Quân Cửu nửa ngồi xổm ở trước mặt Tiểu Ngũ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Ngũ. Meo ô~tiếng kêu ngây thơ manh mềm, Tiểu Ngũ cọ cọ lòng bàn tay Quân Cửu, mắt mèo của nó đều là không nỡ và trấn an Quân Cửu. Ngay sau đó, Tiểu Ngũ hóa thành từng điểm từng điểm ánh sáng tiêu tán ở trước mắt.
Đồng tử phóng đại, Lãnh Uyên hít sâu một hơi. Tiểu Ngũ biến mất?
"Lãnh Uyên." Quân Cửu đứng dậy nhìn về phía Lãnh Uyên, ánh mắt nàng lạnh đến xương, vô tình lại tàn nhẫn hung ác.
Lãnh Uyên đối diện với đôi mắt của Quân Cửu, thân thể cứng đờ. Hắn lập tức mở miệng: "Ta phế đi xương cốt của hắn, hiện tại hắn không thể động đậy. Tùy Quân cô nương xử trí!"
"Được." Quân Cửu cất bước đi tới tông chủ Kiếm Tông.
Nàng cũng không thèm nhìn tới biểu tình của tông chủ Kiếm Tông, nhấc chân đạp một cái lên cẳng chân tông chủ Kiếm Tông, thoáng dùng sức tạp nghiềm áp giẫm gãy vỡ xương cốt. Lạnh nhạt tàn nhẫn nghe tiếng kêu thảm thiết của tông chủ Kiếm Tông, Quân Cửu mở miệng: "Thế gian này ta không thể nhẫn nhất, chính là có người ức hϊếp mèo của ta."