"Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc người chờ một chút!" Vương Khải Ngang thở hổn hển chạy tới. Hắn một tay che lại cánh tay còn có chút sưng to của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cực kỳ khϊếp sợ mở miệng: "Tiểu sư thúc người còn muốn đi Thạch Thác tu luyện?"
"Có vấn đề gì sao?" Quân Cửu ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn. Tiểu Ngũ ngồi xổm bên chân nàng, cũng là biểu tình chất vấn Vương Khải Ngang có việc gì thế.
Vương Khải Ngang thở dốc một hơi, vội vàng nói: "Tiểu sư thúc, người mới vừa luận bàn cùng chúng ta. Khí lực chưa khôi phục, đi Thạch Thác không thích hợp! Dễ bị thương."
Vương Khải Ngang nhìn Quân Cửu hồi lâu, mới nghẹn ra một câu khí lực chưa khôi phục. Trên luyện võ trường chính là có hơn năm mươi người, thay phiên xa luân chiến ra trận, ngay cả góc quần áo của Quân Cửu cũng không sờ được, quả thực biếи ŧɦái không lời gì để nói!
Nhưng có lợi hại như thế nào, thì khí lực cũng có hao tổn. Theo lý nên nghỉ ngơi điều dưỡng khôi phục thực lực mới đúng, hiện tại sao có thể đi Thạch Thác tiếp theo tu luyện?
Một bên thầm nghĩ tiểu sư thúc cũng thật nỗ lực, một bên lo lắng cho Quân Cửu.
Vương Khải Ngang: "Tiểu sư thúc."
Mắt trông mong nhìn nàng, vẻ mặt chân thành tha thiết lo lắng. Quân Cửu hơi câu khóe miệng, nói: "Ta đều có đúng mực, cảm ơn ngươi lo lắng."
Dứt lời, Quân Cửu xoay người tiếp tục đi về phía Thạch Thác. Mắt thấy mình khuyên không được, Vương Khải Ngang phát sầu. Lúc này sau lưng một đám đệ tử thò qua tới: "Vương sư huynh huynh có khuyên được tiểu sư thúc không?"
"Không, tiểu sư thúc nói nàng đều có đúng mực."
"Nếu không chúng ta đuổi theo đi cùng đi! Lỡ như có tình huống gì, chúng ta cũng có thể kịp thời giữ chặt tiểu sư thúc!" Chúng đệ tử liếc nhau, đồng thời gật đầu tán đồng chủ ý này. Còn như thương thế trên người bọn họ, nam nhân có thương tích đó là quang vinh! Lại nói, đây chính là tiểu sư thúc dạy dỗ, tuy bại vẫn còn vinh. Bọn họ da dày thịt béo, vẫn là tiểu sư thúc càng quan trọng.
Vì thế, bên ngoài Thạch Thác một đám đệ tử chen chúc một vòng, mỗi người cứ nhìn chằm chằm vào Quân Cửu.
Quân Cửu coi như không nghe thấy, nàng đạp chân trần lên trên cột đá, bước từng bước nhẹ nhàng củng cố đi tới trung tâm Thạch Thác. Mỗi một bước, áp lực nước Thạch Thác bạo tăng dừng ở trên người, Quân Cửu thẳng sống lưng không cong, nhắm mắt lại thừa nhận thủy áp bạo kích của nước Thạch Thác.
Mở đan điền, điên cuồng vận chuyển luyện thể thuật, linh lực du tẩu khắp người, cọ rửa gân cốt.
Ầm vang, trong tiếng nước đinh tai nhức óc. Tiếng nói lười biếng rõ ràng của Mặc Vô Việt truyền vào trong đầu, hắn hỏi: "Cần ta đều đuổi bọn họ đi sao?"
Mặc Vô Việt liền ở bên cạnh Quân Cửu, hắn đi trên một cột đá ở phía sau Quân Cửu, ánh mắt ngóng nhìn Quân Cửu thật sâu. Dòng nước ầm vang nện xuống, Mặc Vô Việt giống như là vật vô hình, dòng nước một chút cũng không tạm dừng cùng ngăn trở. Một chút dư quang khóe mắt, hạ cố nhìn xuống chúng đệ tử bên ngoài Thạch Thác.
Nếu không phải ánh mắt bọn họ nhìn Quân Cửu đều là lo lắng, không mang theo bất luận tạp niệm nào khác, thì không cần hỏi Quân Cửu, Mặc Vô Việt cũng đã ra tay đá bọn họ đi ra ngoài. Chỉ là đá bọn họ đi ra ngoài, mà không phải gϊếŧ bọn họ, hắn đã thực nhân từ.
Cột đá sừng sững ở phía dưới Thạch Thác, năm này tháng nọ trút xuống trở nên vô cùng bóng loáng, đi dẫm lên rất khó khăn gắng sức. Hơn nữa đỉnh đầu có thủy áp cường đại nện xuống, mỗi một bước đều không thể có chút phân tâm.
Quân Cửu nhắm hai mắt bước ra bước tiếp theo, nàng dùng thần thức truyền âm cho Mặc Vô Việt. "Mặc kệ bọn họ."
"Được."
Quân Cửu cách trung tâm Thạch Thác rất gần, khoảng cách chỉ có ba cây cột đá.
Nơi này thủy sức chịu nén đại đáng sợ. Quân Cửu có thể cảm giác được cả người cốt nhục đều ở than khóc, huyết nhục giống như bị vô cùng sắc bén tiểu đao, một đao đao lăng trì giống nhau đau đến mức tận cùng. Không đi phía trước một bước, càng muốn thừa nhận đỉnh đầu nện xuống tới, có thể đem xương cốt tạp đoạn lực lượng.
Nắm chặt nắm tay, Quân Cửu cắn chặt răng tiếp tục đi về phía trước. Nàng điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, đều phối đến các nơi thân thể có thể thừa nhận cổ lực lượng này.
Nàng không thể có bất luận dao động nào. Nếu không cân bằng một khi mất khống chế, thân ở trung tâm Thạch Thác thì hậu quả không chỉ là bị nện xuống hồ nước, mà là sẽ bị nện đến gãy xương cốt! Nơi này là địa phương mà Linh Sư cấp ba cao giai cũng không dám dễ dàng khiêu chiến.
"Quân Cửu!" Bên cạnh Thạch Thác truyền đến thanh âm khϊếp sợ của Hà Thượng.
Hắn vội vàng tới Thạch Thác, không nghĩ tới Quân Cửu lại khiêu chiến trung tâm Thạch Thác! Mắt thấy dưới dòng nước ầm vang dày đặc, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Quân Cửu, tim Hà Thượng đều núi lại. Hơi có vô ý, Quân Cửu rất có khả năng ngay cả mệnh cũng sẽ ném.
Nàng cũng quá điên quá cuồng! Hiện tại lại khiêu chiến trung tâm Thạch Thác.
Lòng Hà Thượng có xúc động trực tiếp vọt vào bắt Quân Cửu ra. Ngay tại khi hắn cất bước chuẩn bị hành động, Hà Thượng nghe được tiếng kinh hô của Vương Khải Ngang bọn họ: "Mau xem! Tiểu sư thúc lại ngồi xuống đả tọa!"
Cái gì?
Hà Thượng khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Quân Cửu chậm rãi ngồi xổm xuống, lại ngồi xếp bằng ở trên cột đá trung tâm Thạch Thác.
Tim sắp nhảy đến cổ họng, Hà Thượng trừng đôi mắt thật to: "Nàng muốn làm gì?" Ở trung tâm thạch thác nước, mỗi một giây đều tương đương với lăng trì. Quân Cửu lại còn ngồi xuống đả tọa, nàng muốn làm gì?
Mặc Vô Việt đứng ở bên cạnh Quân Cửu, môi mỏng mê người hơi hơi nhếch lên. Hắn nhẹ giọng nói nhỏ: "Tiểu Cửu Nhi muốn đột phá."
Mặc Vô Việt đi theo tới, là biết Quân Cửu tính toán khiêu chiến trung tâm thạch thác nước. Thạch Thác đối hắn mà nói, chẳng qua là một dòng nước vòng qua đầu ngón tay, gần như không có cảm giác tồn tại. Nhưng đối với Quân Cửu mà nói là nguy hiểm, cho nên bảo hộ bên người. Nếu Quân Cửu trượt chân, hắn sẽ nháy mắt giữ chặt nàng ngăn cách thủy áp.
Nhưng hiển nhiên hiện tại không cần. Quân Cửu ưu tú, làm trong mắt Mặc Vô Việt đều lập loè ý cười. Hắn phất tay áo ngồi ở bên người Quân Cửu, mắt vàng thâm thúy ôn lương nhìn nàng, có thể đột phá ở trong nghịch cảnh, tương lai Quân Cửu thành tựu phi phàm.
Không hổ là Tiểu Cửu Nhi của hắn, ưu tú xuất sắc như thế. Cho dù chỉ là tại nơi Hạ Tam Trọng, người mặt trên cũng không có người nào có thể sánh được với thiên phú của Tiểu Cửu Nhi.
Thời gian từ từ trôi qua, Quân Cửu ngăn cách ngoại giới nghiêm túc tu luyện. Đột phá bình cảnh chỉ ở trước mặt, Quân Cửu mưu đủ linh lực cả người một bước tiến lên. Rắc! Bình cảnh rách nát, linh lực trong cơ thể Quân Cửu nháy mắt hoan hô nhảy nhót xông tới.
Linh lực du tẩu, huyết mạch đều đang sôi trào lên. Nhất thời ngay cả đau đớn do thủy áp của thạch thác nước nện ở trên người đều giảm mạnh rất nhiều.
Thực mau Quân Cửu phát hiện đây không phải ảo giác, mà là thật sự ảnh hưởng của thủy áp hạ thấp với nàng. Đột phá Linh Sư cấp ba cao giai, thực lực phi thăng về chất, ảnh hưởng của trung tâm Thạch Thác ít nhất giảm đi một nửa đối với nàng. Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, Quân Cửu câu môi rèn sắt khi còn nóng tiếp tục tu luyện luyện thể thuật.
Nàng lại không biết, một đám người ngoài Thạch Thác mắt trông mong ngóng chờ nàng ra tới. Chờ đến mặt trời lặn trăng mọc lên, Hà Thượng đuổi một đám đệ tử chạy trở về, lại nhiều thêm Chu Điệp vài vị trưởng lão, còn có Khanh Vũ.
Khanh Vũ sờ sờ mũi: "Xem ra tiểu sư muội là tính toán cắm rễ tu luyện ở Thạch Thác."
"Nàng có thể đột phá ở trung tâm Thạch Thác, ảnh hưởng của thạch thác nước giảm mạnh rất nhiều với nàng. Hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì nữa, Chu trưởng lão mọi người đều đi về trước đi." Hà Thượng liếc xéo Chu Điệp bọn họ vài lần.
Đều liếc nhau, Chu Điệp bọn họ cũng không ở lại lâu. Thời gian khoảng cách năm tông đại bỉ tiếp cận từng ngày, bọn họ cũng càng thêm bận rộn. Biết Quân Cửu không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà lúc đi, thuận tiện cũng cấp bắt Khanh Vũ có ý đồ lười biếng đi.
Cái này hợp ý Hà Thượng!