Nàng nhón chân xông về phía trước, váy đỏ như lửa, làn váy sáng quắc thiêu đốt đẩy ra độ cung. Quân Cửu không biết, giờ phút này có bao nhiêu người ở sau lưng mặt kính thủy mạc nhìn nàng, nàng chỉ biết một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, quyết không thể có chỗ tạm dừng.
Nếu không thì, không chết cũng sẽ muốn nửa cái mạng của nàng!
Nàng chỉ có một lần cơ hội.
Môi đỏ trương dương cuồng vọng nhếch lên, Quân Cửu câu môi cười: "Một lần vậy là đủ rồi."
Vèo vèo vèo --
Từng hàng mũi tên thiết bay ra, Quân Cửu nhón chân nhảy bật đánh lên, mũi tên thiết bay vọt qua đi ở dưới thân nàng, tiếng xé gió vang chói tai. Xoay người, Quân Cửu một chân đạp lên trên mặt tường màu xanh biếc, lộn ngược một cái ra sau, tóc đen bay múa tản ra.
Bá!
Cái lưỡi lê xoắn ốc thứ nhất liền chuyển qua ở trước mặt Quân Cửu. Lưỡi dao sắc bén, thời gian năm tháng bày biện ở chỗ này cũng chưa thể làm lưỡi dao của nó trì độn rỉ sắt. Hàn khí gần như là lau qua mặt, hơi làm không tốt thì sẽ bị một đao thủng đầu.
Bá!
Cái lưỡi lê xoắn ốc thứ hai. Quân Cửu vừa lúc lộn ngược ra sau kết thúc, nàng dừng chân vừa lúc ở trên mũi đao lưỡi lê xoắn ốc. Thấy một màn như vậy, không ít người ngừng lại hô hấp, tim sắp nhảy đến cổ họng. Cái này nếu là một chân dẫm lên, người đều sẽ bị cắt ra!
Mắt thấy Quân Cửu liền phải dẫm lên, căn bản không có địa phương khác để đặt chân, mọi người khống chế không được nắm chặt nắm tay, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn Quân Cửu.
Ném lá bay hoa, Quân Cửu ném xuống một mảnh lá cây, nàng nhẹ nhàng dẫm mũi chân lên, như con bướm nhẹ nhàng nhanh nhạy, thả người nhảy bay đi. Lá cây dưới chân dừng ở trên mũi đao, nháy mắt cắt thành hai nửa. Trước mặt chính là cái lưỡi lê xoắn ốc thứ ba.
Quân Cửu búng tay, một hòn đá nhỏ coi như là không lộ chút sơ hở cắm ở cơ quan, lưỡi lê xoắn ốc chuyển động lao nhanh tức khắc bị kẹt dừng lại. Bọn họ trơ mắt nhìn Quân Cửu cứ nhẹ nhàng như vậy mà đi qua, ở sau lúc nàng qua đi, hòn đá nhỏ mới bị cơ quan nghiền nát thành bụi.
Tông chủ Đan Tông muốn khen, nhưng lại nói không nên lời, hắn chính là hạ đánh cuộc! Chỉ có thể hơi há mồm, khô cằn nói: "Lúc này mới đạo thứ hai, lối vào cơ quan, còn có ba đạo cơ quan nữa."
"Không sai, càng đến mặt sau chính là càng nguy hiểm." Thanh trưởng lão Thương Hải Tông nắm chặt nắm tay, trừng lớn mắt cứ nhìn chằm chằm vào Quân Cửu không dời mắt được.
Lưỡi lê xoắn ốc qua đi, còn có ba đạo cơ quan. Đây là lúc trước Quân Cửu đã thăm dò ra được.
Nàng không ngừng bước chân, lập tức đi về phía trước.
Ầm!
Lửa lớn hừng hực nóng rực kinh người thoáng cái xông lên, lửa nóng một khi cuốn lên, thế tất yếu muốn cắn nuốt hầu như không còn mới bằng lòng bỏ qua. Quân Cửu thân ở bên trong biển lửa, sắc mặt không thay đổi. Tiếp tục đi về phía trước. Không thấy nàng làm cái gì, chỉ là chân bước ra, kỳ lạ là nện bước lại nhẹ nhàng tránh đi toàn bộ lửa lớn.
Thẳng đến khi nàng đi ra ngoài, lửa lớn cũng chưa thể đốt tới một góc làn váy của nàng. Tất cả mọi người ngoài mặt kính thủy mạc nhìn xem mà trợn tròn mắt, lửa này là sẽ không thiêu người sao? Quân Cửu liền nhẹ nhàng như vậy đi ra? Gạt người đi!
Còn chưa lấy lại tinh thần, lại đến ải tiếp theo.
Mặt đất đào rỗng, phía dưới lại là vực sâu vạn trượng! Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mây mù lạnh băng lượn lờ, căn bản nhìn không tới đáy. Mà kéo dài qua hai đầu vực sâu, chỉ là một cây năm lâu mục rỗng, vừa thấy là có thể đứt rớt dây thừng. Xiếc đi dây, tốt xấu gì cũng là thép! Dây thừng này, chỉ sợ còn chưa dẫm lên thì sẽ bị đứt rớt.
Hít!
Người xem nhịn không được hít vào một hơi, Cốc Tùng là trực tiếp mắng ra: "Ai thiết kế vậy, cũng quá mẹ nó biếи ŧɦái đi? Sao có thể vượt qua được đây!"
"Không phải con tin tưởng nàng sao?" Đồ Kỳ trưởng lão nói một câu liền ngăn chặn Cốc Tùng.
Một khuôn mặt rất giống là vỉ pha màu, Cốc Tùng tức muốn mắng nương. Nhưng vẫn là không thể không nghẹn lại, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Không sai! Quân Cửu nhất định có thể đi qua đi! A a a, không dám nhìn. Sợ nàng ngã xuống quá."
Cốc Tùng nhịn không được quay đầu hỏi Đồ Kỳ: "Đồ kỳ gia gia, mấy cái này đều là ảo giác, sẽ không thật sự ngã xuống chứ?"
"Sẽ không."
Cốc Tùng vừa mới thở phào nhẹ nhõm. Liền nghe Đồ Kỳ nói tiếp: "Nhưng nàng sẽ chết."
MMP! Cái này không phải kết quả giống với ngã xuống sao! Cốc Tùng bưng kín trái tin nhỏ của mình, hắn bị hù chết. Liếc xéo thì nhìn thấy sắc mặt Vô Thương cũng thực tái nhợt, lúc này Cốc Tùng mới dễ chịu một chút.
Hắn cuộn chặt đôi tay thành nắm, tựa như cầu nguyện lại tựa như tin tưởng vững chắc. Trong miệng lẩm bẩm tự nói: Quân Cửu cô nhất định phải đi qua đó!
"Hắt xì!" Quân Cửu nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi. Nàng không có cảm lạnh? Là có ai nhớ nàng?
Ngẩng đầu nhìn về phía bốn phía, Quân Cửu có loại cảm giác nhạy bén lại kỳ quái. Cảm giác chung quanh có người nhìn nàng, nhất cử nhất động của nàng rơi toàn bộ vào trong mắt hắn. Chỉ là Quân Cửu nhạy bén sưu tầm một tấc lại một tấc, nhưng cái gì cũng không phát hiện. Giống như chỉ là ảo giác của nàng!
Quân Cửu không biết, đây là mặt kính thủy mạc nhìn trộm. Hiệu quả tương đương như camera theo dõi của kiếp trước, nhưng mà dựa vào thuật pháp thi triển, vô hình khó có thể phát hiện.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía dây thừng trước mặt, Quân Cửu sắc mặt lạnh băng đạm mạc, trực tiếp nhấc chân đi lên, dây thừng mục nát không chịu nổi nhẹ nhàng run rẩy. Quân Cửu thấy vậy thì ngồi xổm xuống duỗi tay nhẹ nhàng đặt ở trên dây thừng, cảm giác truyền trở về nói cho Quân Cửu, dây thừng này sắp bị chặt đứt.
Rèn sắt khi còn nóng, đi thôi!
Nhấc chân đi lên, Quân Cửu bước đi như bay, mỗi một bước đều thực ổn. Mọi người chỉ thấy tốc độ dưới chân nàng kỳ mau, căn bản không bởi vì đứng ở trên vạn trượng vực sâu mà hoảng sợ sợ hãi, sắc mặt đạm mạc bình tĩnh của nàng, cũng giống như đi ở trên đất bằng.
Nhìn xem Quân Cửu, nhìn nhìn lại dây thừng run đến lợi hại dưới chân nàng. Bất luận là đánh cuộc Quân Cửu thắng thua, giờ phút này đều đổ mồ hôi. Thầm nghĩ, Quân Cửu này thật là lớn mật!
Mắt thấy đi đến một nửa, dây thừng rốt cuộc không chịu nổi. Cho dù Quân Cửu có nhẹ đi nữa, đặt chân có hạ thấp lực đạo như thế nào, thì dây thừng cũng chịu đựng không nổi. Giống như dây thần kinh kéo căng đứt đoạn "bừng bựt" một tiếng, đồng thời hút ngược vào một hơi, trừng lớn mắt.
Dây thừng đứt đoạn!
Quân Cửu không có điểm dừng chân, ngã xuống không ngoài ý muốn chút nào. Nhưng nàng sớm có chuẩn bị, làm ra phản ứng trước tiên, bắt lấy dây thừng đứt gãy, Quân Cửu hơi chau mày đẹp, chân đạp lên vách đá bên cạnh nhanh chóng bò lên trên.
"Bựt!" Dây thừng trong tay lại đứt đoạn, chỉ còn tay phải Quân Cửu bắt lấy một cục đá lồi ra trên vách núi. Cúi đầu nhìn xuống, dưới lòng bàn chân là vực sâu sâu không thấy đáy. Quân Cửu có thể cảm giác được gió lạnh sắc bén lạnh lùng thổi quét ở trên mặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua, linh lực du tẩu quanh thân, xua tan khí lạnh. Cuối cùng đồng thời hội tụ tới trong lòng tay cùng dưới chân. Quân Cửu uốn lượn thân thể như một dây cung, đột nhiên lao bắn ra. Xông lên huyền nhai, lộn ngược ra sau một cái thì vững vàng dừng ở trên mặt đất. Nhưng cái này xa xa còn chưa có kết thúc!
Không biết lúc trước người thiết kế lối vào cơ quan là bệnh hoạn, báo hại cỡ nào! Một ải cuối cùng, lại trực tiếp dựa gần bên cạnh huyền nhai. Thấy Quân Cửu vừa mới bò lên, lập tức một loạt tường thiết gai ngược chen đầy không gian. Che trời lấp đất nhằm phía Quân Cửu, tốc độ mau như gió, chớp mắt liền đến trước mặt.
Keng!
Quân Cửu rút kiếm, Bạch Nguyệt chém xuống một kiếm, kiếm khí kinh hồng xé rách hư không. Linh lực hội tụ trong đó, một kiếm bẻ gãy nghiền nát lực lượng chém tường thiết gai ngược thành hai nửa. Quân Cửu khoanh tay thu kiếm, thần sắc bình tĩnh đi qua từ khe hở vỡ ra.
Nàng thuận lợi thông quan, tiến vào bên trong mê cung ảo trận, người ngoài mặt kính thủy mạc, mỗi người còn ngây ngốc chưa lấy lại tinh thần. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ dọa người!