Nàng ta muốn Quân Cửu ngã xuống! Mất mặt ở trước mặt mọi người.
Quân Vân Tuyết cho rằng mình ra chân mau thì không có ai phát hiện. Nhưng mà hết thảy tất cả đều dừng ở trước mặt Quân Cửu, coi như không nhìn thấy, Quân Cửu nhấc chân đi qua, dẫm xuống một chân thật mạnh. Rắc!
"..."
Quân Vân Tuyết che lại chân kêu thảm thiết một tiếng.
Nàng ta vì ám hại Quân Cửu, vốn dĩ liền đứng ở bên cạnh lôi đài, lúc này lại che chân cong lưng, Cốc Tùng nhanh như chớp ra tay nhẹ nhàng chọc một cái ở sau lưng nàng ta. Thân thể Quân Vân Tuyết lập tức không ổn, ngã ầm chổng đầu xuống lôi đài.
Quân Vân Tuyết kêu thảm hại hơn, khi nàng ta bò dậy khăn che mặt đều bị máu nhiễm thấu. Trên luyện võ trường vang lên tiếng ồn ào, Quân Vân Tuyết vừa hận lại tức giận, bụm mặt quay đầu, chạy khập khiễng ra khỏi luyện võ trường. Bởi vì mặt nàng ta đầy máu, khăn che mặt có lệch cũng không ai nhận ra diện mạo của nàng ta.
Cốc Tùng nhếch miệng: "Cái này kêu ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."
"Không sai. Xứng đáng!" Quân Tiểu Lôi hừ lạnh, khoanh tay ôm ngực. Nếu không phải Cốc Tùng ra tay mau hơn nàng, nàng mới không chỉ chọc một cái đâu. Nàng còn phải giơ chân hung hăng đá hai cái mới có thể cho hả giận!
Lại ám toán Cửu tỷ tỷ, quá âm hiểm! Quá ác độc! Đáng giận đến cực điểm.
Quân Cửu nhàn nhạt ngước mắt: "Đi thôi. Không cần ảnh hưởng Vân Kiều thi đấu."
"Được."
Chuyện phát sinh nơi này s chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng ở trên ghế khách quý, lại không chỉ là nhạc đệm. Thân phận Vô Thương rất là tôn quý, bởi vậy đối mặt với Hà Thượng cũng không e sợ như Thư Hằng bọn họ. Vô Thương nói giỡn: "Hà trưởng lão, người này ngài chọn ở đâu. Như thế nào lại như thế, khụ khụ."
Hà Thượng: "..."
Hắn mặt âm trầm, thần sắc không vui.
Người khác thấy không rõ lắm, nhưng hắn thấy được, là Quân Vân Tuyết ra chân ám toán Quân Cửu trước, ngã xuống là nàng ta tự tìm. Nếu như có thù oán, quang minh chính đại báo thù, gϊếŧ người đều là chuyện đượng nhiên. Nhưng cố tình nham hiểm ác độc như vậy, có thể thấy được phẩm đức ti tiện. Hà Thượng biết mình nhìn lầm rồi.
Lúc ban đầu, hiển nhiên là Quân Vân Tuyết giả vờ! Lúc này ngẫu nhiên nhẫn nại không được bại lộ ra tới, mới là gương mặt thật của nàng ta. Bởi vậy, Hà Thượng mới không đuổi theo ra đi xem xét thương thế của Quân Vân Tuyết.
Hắn hiện tại đang suy nghĩ sâu xa. Lệnh bài ở trên tay Quân Vân Tuyết, nhưng Quân Cửu rất giống phu nhân cùng tướng quân. Hơn nữa Quân Vân Tuyết cùng Quân Cửu rõ ràng có sai biệt về tuổi. Cố tình bọn họ cũng không biết thiếu chủ bao nhiêu tuổi.
Thời điểm tướng quân cùng phu nhân xảy ra chuyện, đã mất đi liên lạc suốt hai năm với bọn họ. Lúc sau cũng là thu được mật tin, mới bắt đầu mở ra bảo khố của tướng quân, mỗi năm đưa bảo vật đến Quân phủ, một là cung ứng thiếu chủ tu luyện, mà là tưởng thưởng một chút ân tình dưỡng dục thiếu chủ của Quân gia. Bọn họ hiểu biết với thiếu chủ, chỉ có tin tức trong thư của Thượng Quan Dĩ Dung.
Hiện tại Quân gia đã diệt, muốn tìm hiểu, tin tức xác định. Hà Thượng chỉ có thể chậm rãi tra! Hắn dừng ánh mắt ở trên người Quân Cửu, khó có thể dời đi được.
Tiếng cười của Vô Thương truyền đến: "Hà trưởng lão cũng cảm thấy hứng thú với Quân Cửu? Cái này không thể được, ngài đều lựa chọn người rồi, Quân Cửu này, chính là người Đan Tông ta muốn!"
"Đan Tông muốn Quân Cửu?" Thư Hằng kinh hô.
"Đương nhiên. Ta tự mình tiếp nhận nhiệm vụ danh ngạch hạt giống này, chính là vì nhìn một cái thánh thủ Quân Cửu danh truyền tới mười quốc là người như thế nào. Hiện tại còn không biết thực lực, nhưng mà chỉ dựa vào gương mặt kia, Đan Tông ta muốn định rồi! Luyện đan thuật của nàng không tốt cũng không sao cả, đặt ở trong tông môn làm tông hoa, thật là cảnh đẹp ý vui?"
Nghe được Vô Thương nói, Khâu Vân Vân đố kỵ phản bác nói: "Vô Thương sư huynh huynh nói như vậy, Ngọc Tâm sư tỷ chính là sẽ tức giận!"
Vô Thương ngắt lời: "Ha ha ha, xem thi đấu!"
Sở dĩ không tiếp tục thảo luận, Vô Thương là cảm thấy đột nhiên sau lưng sởn tóc gáy, lạnh căm căm. Vài đôi mắt hình viên đạn ném trên người hắn, mà Vô Thương nhìn một vòng, cũng không có phát hiện ai.
Phượng Kiêu đôi mắt hình viên đạn thứ nhất nghiến răng nghiến lợi: "Lão hủ nhất định phải khuyên Tiểu Cửu, đừng đi Đan Tông. Đồ đệ tông chủ Đan Tông này một chút cũng không đứng đắn!"
"Meo meo!" Tiểu Ngũ chụp bàn tán đồng.
Bên cạnh bọn họ là Mặc Vô Việt, yêu nghiệt như vậy, ngay cả Phượng Kiêu nhìn đều phải ngốc nửa ngày. Cố tình Mặc Vô Việt ngồi ở nơi này, toàn trường trừ bỏ bọn họ không một người nài nhìn về phía Mặc Vô Việt. Thật giống như trên chỗ ngồi này là trống không, không có ai cả.
Phượng Kiêu thầm than, sư phụ Tiểu Cửu lợi hại! Chỉ có tới cảnh giới nhất định rồi, mới có loại cường đại đến độ muốn hiện hay ẩn. Ngay cả gương mặt yêu nghiệt họa thủy kia, đều có thể bị người ta xem như người qua đường. Quá lợi hại.
Mặc Vô Việt không tham dự vào đề tài của bọn họ. Hắn nhàn nhạt rũ mắt, trên cao nhìn xuống nhìn Quân Cửu, ở trong vô số người, hắn nhìn chăm chú làm Quân Cửu nhẹ nhàng là có thể phân biệt ra được, nhìn thoáng qua bên này, Quân Cửu hơi hơi câu môi.
Lại xem trên lôi đài, Vân Kiều và đệ tử Thiên Túng Viện đã đánh nhau rồi.
Quý công tử thế gia bệnh tật ốm yếu, thanh tuấn như trúc, văn nhã thiện lương. Ở dưới sự thao luyện của Quân Cửu, thoát thai hoán cốt. Vân Trọng Cẩm cùng Vân gia chủ nhìn đến Vân Kiều xuống tay lão luyện, giao chiến rất có tư thế, đều ngây người rất nhiều lần.
Đây là đệ đệ nhi tử ốm yếu kia sao?
Ầm!
Vân Kiều chụp đến một chưởng Liễm Diễm Chưởng, đệ tử Thiên Túng Viện hấp tấp lui về phía sau. Suýt nữa một chân dẫm vào hư không rớt xuống lôi đài. Thở sâu quay đầu lại, đệ tử Thiên Túng Viện rút kiếm nhằm phía Vân Kiều. Trong miệng hét lớn: "Sương Kiếm tTrảm!"
"Bách Nhẫn Quyết!"
Đây là thủ quyết Vân Kiều vì rèn luyện xếp hạng thứ ba, tiến vào Tàng Thư Các chọn lựa. Khởi tay bấm tay niệm thần chú, linh lực hội tụ ở trong tay, từng tia linh lực hình thành tiểu đao, sắc bén vô hình. Vèo vèo phá không bay về phía đệ tử Thiên Túng Viện, bức cho hắn lại lui về phía sau lần nữa.
Vèo!
Một đao để ở trên yết hầu đệ tử kai, Vân Kiều phất tay áo vung lên, cười như thanh trúc phong nhã: "Đa tạ!"
"Phù phù, là Vân Kiều sư đệ lợi hại! Ta thua." Đệ tử thua ảo não, nhưng tâm phục khẩu phục.
Lạc Khâu Hạc cười ha ha: "Ván thứ nhất, Vân Kiều thắng! Mạn Như, tiếp tục rút thẻ ván thứ hai."
"Thứ năm, cùng thứ chín."
Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía Quân Cửu, Quân Tiểu Lôi vui mừng vỗ tay: "Cửu tỷ tỷ tới phiên tỷ!"
Cốc Tùng mở miệng: "Quân Cửu cố lên! Tới một trận chiến xinh đẹp!"
"Quân cô nương cố lên!" Vân Kiều còn chưa rời khỏi lôi đài xuống dưới. Hắn nắm tay cổ vũ, cười lộ ra một hàm răng trắng với Quân Cửu, bộ dáng đột nhiên ngu đần kia, tức khắc hỏng khí độ công tử tao tao nhã nhã. Vân Trọng Cẩm nhìn xem mà run rẩy khóe miệng.
Quân Cửu nhàn nhạt gật đầu, mũi chân nhẹ nhàng một chút, thả người bay lên lôi đài.
Lại xem đối thủ số năm của Quân Cửu. Vẻ mặt khóc tang bộ dáng hoảng sợ, cất bước vô cùng gian nan từ từ đi lên thang lầu. Không trách hắn túng (sợ), là bộ dáng hung tàn của Quân Cửu, khắc sâu vào trong lòng đệ tử Thiên Túng Viện.
Cho dù bọn họ đều là hai mươi mấy, tiểu cô nương Quân Cửu mới mười bốn. Nhưng mà thực lực hoàn toàn không ở cùng một cái trục hoành nha!
Quân Cửu ngước mắt nhìn đến đối thủ của mình như vậy, lạnh lùng nhướng mày. Nàng mở miệng: "Là một nam nhân thì cũng đừng túng. Ngươi càng túng, ta đánh càng tàn nhẫn. Nếu như có chút trình độ, nói không chừng ta xuống tay thực nhẹ."
"Được QAQ" (QAQ: Là như meme khóc đáng thương, Q là mắt sũng nước)
Đệ tử: Căn bản không được cổ vũ, không được an ủi đến!
Trống lôi đài gõ vang, thi đấu bắt đầu!
Quân Cửu lắc mình, nắm tay nhằm về phía hắn. Đệ tử không dám qua loa chút nào, hết sức chăm chú hét lớn một tiếng rút đao. Nhiều người nhìn như vậy, thua cũng không thể thua quá thảm đi!