Đây rốt cuộc là hỉ sự đại hôn của Thái Tử, hay là muốn hoàn thành tang sự? Tân nương tử cũng là bị cướp tới, không tình nguyện, nhưng mà Phượng Thiên Khải biến thành một phế nhân, đại tiểu thư Quân gia đương nhiên không muốn gả cho hắn.
Chỉ là, trong lòng mọi người có nghi hoặc. Thứ nhất, ai phế Phượng Thiên Khải đi? Thứ hai, sao lại không thấy cha mẹ Quân Vân Tuyết? Gia chủ Quân gia đồng ý hôn sự này không?
Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đương nhiên không có khả năng đồng ý. Nhưng bọn hắn không cách nào chạy tới ngăn cản, đầu sỏ gây tội tự nhiên là Mặc Vô Việt ngồi ở nơi này xem diễn. Hắn ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn Quân Cửu, môi mỏng mê người hỏi nhếch lên ý cười tà tứ.
Nghe được Vân Kiều nói: "Quân Vân Tuyết ỷ mình cao nhã thanh lãnh. Phượng Thiên Khải hiện tại chính là một phế nhân, nàng ta đương nhiên không muốn gả."
"Vì sao nàng ta không gả? Thái Tử cầu hôn ở trên tiệc mừng thọ, không phải nàng ta vô cùng cao hứng sao? Bọn họ xứng đôi như vậy, sớm ở cùng nhau, miễn cho tới quấy rầy Cửu tỷ tỷ!" Quân Tiểu Lôi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ cùng phẫn nộ, không hề có ý thức thân là người Quân gia, cần giữ gìn Quân Vân Tuyết.
Nàng chính là một lòng đều thuộc về Cửu tỷ tỷ! Quân Tiểu Lôi kiên định nghĩ.
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vân Tuyết đắp lên khăn voan đỏ, bị kéo túm đến trong đại điện, bà tử thô bạo trực tiếp đè nặng Quân Vân Tuyết hành lễ, bên cạnh Phượng Thiên Khải nằm liệt ở trên ghế. Hình ảnh này thoạt nhìn rất là quái dị!
Quân Cửu nói: "Quân Vân Tuyết cũng không biết Phượng Thiên Khải bị phế đi."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, làm mọi người động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía nàng. Chỗ bọn họ ngồi giờ phút này, là Phượng Kiêu đặc biệt an bài. Có thể cho bọn họ nhìn được rõ ràng toàn trường tiệc cưới, nhưng khách khứa trên tiệc cưới cũng không thể phát hiện bọn họ ở chỗ này.
Cốc Tùng cười ha ha, hắn đánh vỡ yên lặng giờ khắc này trước hết: "Vậy thật đúng là vô cùng tốt! Thật là chờ mong sau khi Quân Vân Tuyết biết tình huống chân thật của Phượng Thiên Khải, sẽ là biểu tình gì?"
Vân Kiều: "Nhất định rất xuất sắc!"
"Đương nhiên xuất sắc." Vân Trọng Cẩm nhếch khóe miệng lên, hắn nói: "Hôn sự của Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải vừa thành, khắp nơi đều biết. Cho dù bọn họ không có thực phu thê, hoặc là Phượng Thiên Khải đã chết. Cả đời Quân Vân Tuyết đều không thoát khỏi được."
Thảm không?
Mấy năm nay Quân Vân Tuyết vẫn luôn ân ân ái ái cùng Phượng Thiên Khải, ngươi tình ta nùng. Hoàng thành có ai không biết ái muội giữa bọn họ? Nếu bọn họ làm lơ hôn ước Quân Cửu ở phía trước, hiện tại muốn chơi xấu cũng không có khả năng. Quân Vân Tuyết tiện nữ, Phượng Thiên Khải tra nam, thành một đôi không phải thực tốt sao.
Bên trong đại điện, Quân Vân Tuyết bị lấp kín miệng ấn xuống, nàng ta chỉ có thể nhìn được địa phương dưới lòng bàn chân, nhưng lỗ tai lại có thể nghe được mọi người đè thấp nghị luận ở bốn phương tám hướng.
"Thái Tử cùng đại tiểu thư Quân gia vì sao đột nhiên thành hôn? Hơn nữa thái độ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cũng quá âm trầm đi."
"Ngươi biết cái gì, Thái Tử hiện giờ phế đi, Quân Vân Tuyết đây là xung hỉ! Quân Vân Tuyết đáng thương, đại tiểu thư Quân gia thì thế nào, còn không phải cuối cùng vẫn phải nghe hoàng gia bài bố. Nói gả liền gả. Nhưng mà nàng ta và Thái Tử phu thê tình thâm, để nàng ta gả cũng không ủy khuất nàng ta."
"Chỉ là Thái Tử phế nghiêm trọng như vậy, Quân Vân Tuyết gả qua là muốn thủ quả phụ sống sao?"
Nhất bái thiên địa.
Quân Vân Tuyết liều mạng giãy giụa, nhưng bị thô bà tử ấn xuống, thực lực bị phong ấn, Quân Vân Tuyết căn bản không phản kháng được, nàng ta liều mạng lắc đầu, nàng ta không gả!
Nàng ta là đại tiểu thư Quân gia, nàng ta là Quân Vân Tuyết! Nàng ta không cần gả cho Thái Tử! Nàng ta còn muốn đi năm tông, dựa vào mỹ mạo thiên tư của nàng, tái giá người nào mà không được? Phượng Thiên Khải không xứng với nàng ta! Phượng Thiên Khải cưới hẳn chính là tiện nhân Quân Cửu kia!
Nhị bái cao đường.
"Ưm ưm ưʍ.." Quân Vân Tuyết phát ra âm thanh trong miệng, người chung quanh lại giống như không nghe được, tiếp tục hành lễ.
Nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, Quân Vân Tuyết vừa sợ lại hận. Quân Cửu! Hết thảy đều tại Quân Cửu làm! Nàng ta muốn báo thù! Nàng ta muốn Quân Cửu chết không được tử tế! Chuyện tới hiện giờ, Quân Vân Tuyết còn chưa tỉnh lại hành động của mình, nàng ta không tìm chết, Quân Cửu vì cái gì phải thu thập nàng ta?
Quân Vân Tuyết không chỉ có hận Quân Cửu, nàng ta còn hận Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung vì sao không tới cứu nàng ta? Lại không biết, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung còn chưa ra khỏi phủ, đã bị Lãnh Uyên canh giữ cửa chính đánh trở về. Sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy buổi hôn lễ này.
Ba, phu thê đối bái.
Quân Vân Tuyết bị đè nặng xoay người, xuyên thấu qua khăn voan nàng ta nhìn thấy chân Phượng Thiên Khải ngồi ở trên xe lăn, nàng ta kinh sợ trừng lớn đôi mắt, không!
Thái giám phụ trách phụ xướng hôn phối cất tiếng the thé hô lên: "Kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng."
"Chờ một chút." Hoàng đế âm u mở miệng: "Trước khi đưa vào động phòng, còn có một việc muốn tuyên bố. Thái Tử Phượng Thiên Khải, tâm tư ác độc, không chí tiến thủ, nhân đây huỷ bỏ vị trí Thái Tử, phong riêng là Khải Vương, bắt đầu từ hôm nay dọn vào ở Khải Vương phủ."
Oành!
Trên đại điện mọi người nổ tung nồi, chấn kinh rồi.
Tới đây trừ bỏ vương công đại thần, chính là thế gia có quyền thế hoặc là Linh Sư. Bọn họ ở đây, liền đại biểu tất cả thế lực Thiên Túng Viện. Hoàng đế vừa mở miệng, đơn giản là nói cho toàn Thiên Túng Quốc, Phượng Thiên Khải là quân cờ đã bị vứt đi. Ngay cả thân phận độc đinh hoàng gia cũng không cứu được hắn.
Phượng Thiên Khải làm cái gì? Không ai biết được.
Bọn họ khϊếp sợ mộng bức nhìn Phượng Thiên Khải bị người đẩy ra ngoài, cùng với đóng gói Quân Vân Tuyết, vội vàng đưa đến Khải Vương phủ ngoài cung. Bình thường khi hoàng tử phong vương, phủ đệ đều phải kiến tạo trước một năm. Hiện tại đột nhiên dọn ra ngoài, nơi ở có thể là tốt đẹp gì? Cái này còn muốn thảm hơn biếm lãnh cung!
Trong lúc nhất thời, mọi người khϊếp sợ rất nhiều không khỏi nổi lên đồng tình với Quân Vân Tuyết. Đường đường đại tiểu thư Quân gia, liền gả cho một phế vật như vậy, thật thảm!
Quân Vân Tuyết chỉ nghe thấy mọi người nói Phượng Thiên Khải thành phế nhân. Nàng ở Thiên Túng Viện cũng nghe nói qua tin đồn bóng gió, nhưng mà một lòng muốn gϊếŧ Lạc Khâu Hạc, hãm hại Quân Cửu, Quân Vân Tuyết cũng không quá chú ý. Cho tới bây giờ quan vào động phòng, Quân Vân Tuyết quay đầu nhìn đến Phượng Thiên Khải bị cởi hết, ánh mắt cứng đờ ở nửa người dưới của Phượng Thiên Khải.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, hoảng sợ đến hỏng mất vang vọng Khải Vương phủ vừa mới treo lên bảng hiệu hôm nay.
* * *
Mãi cho đến trận tiệc cưới rất giống tang sự này kết thúc, người Quân gia đều không có một ai xuất hiện. Quân Cửu tay chống cằm, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nàng híp mắt nói: "Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung không có khả năng từ bỏ Quân Vân Tuyết, vì sao bọn họ không có tới?"
"Đúng vậy! Quân gia chủ bọn họ không tới, cũng thật kỳ quái."
"Bọn họ tới không được." Mặc Vô Việt nhàn nhạt mở miệng: "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng tâm tình xem kịch vui của Tiểu Cửu Nhi."
"Huynh làm? Huynh kêu Lãnh Uyên ngăn chặn bọn họ?" Quân Cửu chớp chớp mắt, thực mau tự mình thông suốt tất cả, Lãnh Uyên có thực lực chặn Quân Hùng Thiên bọn họ ở Quân phủ. Chờ tới ngày mai, gạo nấu thành cơm rồi, đều truyền khắp toàn bộ Thiên Túng Quốc, Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải liền hoàn toàn trói chặt, ai cũng không thay đổi được.
Quân Vân Tuyết huỷ hoại, sau khi Phượng Thiên Khải tỉnh lại mộng đẹp của hắn cũng rách nát. Một Khải Vương bị phế bị từ bỏ, là cả đời mơ tưởng cũng muốn trở thành hoàng đế, càng không thể lại đi làm mộng cái gì mà kiêu hậu quý phi.
Ác mộng thuộc về tra nam tiện nữ, hiện tại mới chẳng qua đi đến giữa chừng, xa xa còn chưa kết thúc.
Quân Cửu câu môi nhìn về phía Vân Trọng Cẩm: "Là thời điểm tiến hành bước tiếp theo."