Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 153: Thứ lòng lang dạ sói.

Phượng Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hoàng đế, thần sắc rất thất vọng, ông đè nặng tức giận, trầm giọng mở miệng: "Sao con không hỏi xem, là nó làm cái gì? Mới khiến Tiểu Cửu phế nó đi."

"Mặc kệ Thái Tử phạm vào cái sai gì, thì nó cũng là Thái Tử Thiên Túng Quốc, là hoàng đế tương lai Thiên Túng Quốc, cũng không nên biến thành như vậy! Phụ hoàng, sao ngài không nghĩ, tôn tử của ngài bị phế thành như vậy, tương lai Thiên Túng Quốc làm sao bây giờ?" Hoàng đế tức đến sắp dậm chân.

Nếu không phải Phượng Kiêu tỏ vẻ muốn che chở Quân Cửu, hắn lại sợ Phượng Kiêu, chỉ sợ đã sớm phái người tới bắt Quân Cửu lại.

Hoàng đế thực tức! Còn oán, cho dù Quân Cửu là nữ nhi của Quân Minh Dạ cùng Mạn Đông, vậy cũng tuyệt đối không thể phế đi Thái Tử! Ánh mắt Hoàng đế mang theo oán giận mãnh liệt: "Quân Cửu, ngươi đây là làm lơ hoàng quyền! Làm tức giận hoàng uy, ngươi muốn đối nghịch cùng toàn bộ Thiên Túng Quốc sao?"

"Ta có thể để ngươi lại sinh con trai con gái, không chỉ một đứa."

"Cái gì?" Quân Cửu nói lời này, làm hoàng đế nhất thời sửng sốt, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

Quân Cửu lười biếng dựa vào cây cột phía sau, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Rõ ràng nàng muốn ngẩng đầu, lại cố tình mang cho hoàng đế một loại cảm giác là hắn bị Quân Cửu bễ nghễ khinh thường nhìn hắn. Tiếp theo, hắn nghe Quân Cửu mở miệng nói.

Quân Cửu: "Phượng Thiên Khải thật là tài liệu thích hợp hoàng đế sao? Hắn có thể ngồi ổn vị trí Thái Tử, chẳng qua bởi vì là hoàng tử duy nhất. Nếu thật sự để cái tên ngu xuẩn hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thiên Túng Quốc cách diệt quốc cũng không xa."

"Ngươi!" Hoàng đế mới vừa giơ ngón tay chỉ Quân Cửu, đã bị Phượng Kiêu tát một cái chụp bay.

Phượng Kiêu hừ lạnh: "Chỉ cái gì mà chỉ. Câm miệng trước hết nghe Tiểu Cửu nói cho hết lời."

Hoàng đế trợn tròn mắt, đây vẫn là phụ hoàng của hắn sao? Nghe lời Quân Cửu như vậy, vì che chở Quân Cửu mà đi theo giống như làm hộ vệ tuỳ tùng, căn bản không thấy uy nghi thái thượng hoàng!

"Phượng Thiên Khải phế cũng đã phế đi rồi. Hoàng Thượng ngươi hà tất gì phải luyến tiếc, lại sinh thêm mấy đứa con, giáo dục bồi dưỡng một lần nữa. Dù sao cũng không thể đều ngu xuẩn, phế vật giống như Phượng Thiên Khải đi?"

"Ngươi cái tiểu nữ oa này thật không biết xấu hổ, hài tử nói sinh ra là có thể sinh sao?" Hoàng đế trừng mắt.

Làm sao hắn không phải vẫn luôn muốn sinh thêm con, chính là lúc trước hai đứa nhỏ đều chết non. Hoàng Hậu bị thương thân thể nghiêm trọng, không thể lại dựng dục con nối dõi. Hắn lại bị thái thượng hoàng đè nặng phải trung thành không đổi với Hoàng Hậu, không thể đủ nạp hậu cung. Bằng không đã sớm sinh không biết bao nhiêu đứa hài tử.

Quân Cửu cười: "Ta nói rồi. Ta có thể để ngươi lại sinh con, thì nhất định có biện pháp."

"Hoàng Hậu đâu? Đi kêu Hoàng Hậu tới đây, chờ Tiểu Cửu nhìn xem cho nàng, nói không chừng năm nay trước khi ăn tết, các ngươi có thể hoài thai nhi tử." Phượng Kiêu trực tiếp mệnh lệnh thái giám cung nữ đi thỉnh Hoàng Hậu lại đây.

Hoàng đế nhìn, cả người đều trợn tròn mắt.

Biểu tình kia, hoàn toàn nhận định Phượng Kiêu đây là bị cửa kẹp đầu. Tin tưởng Quân Cửu như vậy! Một bé gái còn chưa có cập kê, có thể có y thuật gì? Bên ngoài truyền ra thánh thủ Quân Cửu hô mưa gọi gió, chẳng qua là giả. Có thể tin à?

Cũng không dám phản bác Phượng Kiêu, hoàng đế chỉ có thể nghẹn một hơi. Đôi mắt hình viên đạn ném vèo vèo tới trên người Quân Cửu.

Bọn họ đi vào thiên điện, Hoàng Hậu thực mau đi tới dưới sự vây quanh của mọi người. Nhưng mà sau khi nhìn đến Phượng Kiêu, Hoàng Hậu lập tức cho lui ra hết, tự mình xách làn váy lên đi vào, đoan trang nghiêm túc hành lễ cho Phượng Kiêu: "Bái kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng như ý an khang."

"Thu Thu mau lại đây ngồi. Đây là Tiểu Cửu, để nàng xem xem thân thể cho con! Nhìn xem điều dưỡng như thế nào." Phượng Kiêu vẫy tay với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Quân Cửu, nàng không quen biết Quân Cửu, càng kinh ngạc thái thượng hoàng lại để một tiểu cô nương bắt mạch cho nàng. Nhưng Hoàng Hậu cũng không kháng cự, nàng cười cười đi tới chỗ Quân Cửu, đặt tay lên bàn.

Đến lúc này, Quân Cửu còn phát hiện một tác dụng phụ thú vị.

Hoàng đế nhìn đến vẻ mặt áy náy của Hoàng Hậu, há miệng rồi lại không biết nên nói cái gì. Mà Hoàng Hậu, bắt đầu từ khi tiến vào cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua hoàng đế một cái, nhà đế vương này, có chút thú vị.

Quân Cửu giơ tay bắt mạch cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chẳng qua là một người thường, nàng du tẩu tinh thần lực một vòng, tất cả vấn đề đều hiển hiện ra.

Quân Cửu thu tay lại, lãnh đạm mở miệng: "Là khi hoài một thai cuối cùng, sảy thai ngoài ý muốn là bị kinh hách dẫn tới. Chẳng qua đây cũng chỉ là một bộ phận nguyên nhân, càng quan trọng là Hoàng Hậu lúc ấy, phía sau lưng đυ.ng lên trên tảng đá, đè lên thần kinh, bụng bị thương. Hơn nữa cái tâm bệnh quan trọng này cũng không có người tới kiểm tra ra trị liệu. Cho nên dẫn tới từ đó rốt cuộc không hoài thai được."

Quân Cửu vốn dĩ muốn nói tử ©υиɠ, nhưng ngẫm lại thần kinh bọn họ đều nghe không hiểu, tử ©υиɠ vẫn là đổi thành bụng đi. Hoàng Hậu hiểu rõ ý tứ này là được.

Vừa nghe nàng nói xong, hoàng đế lập tức ra tiếng: "Hừ! Cái gì thánh thủ Quân Cửu? Hồ ngôn loạn ngữ, lang băm. Đυ.ng vào cục đá cái gì? Thật là.."

"Ngươi câm miệng!"

"Ngươi câm miệng!"

Phượng Kiêu cùng Hoàng Hậu lại là trăm miệng một lời, đồng thời quát lớn hoàng đế.

Hoàng đế sửng sốt, nửa ngày không lấy lại tinh thần, Hoàng Hậu và Phượng Kiêu cũng liếc nhau, người trước xin lỗi cười cười. Ngay sau đó nhìn chằm chằm vào Quân Cửu, đầu ngón tay của Hoàng Hậu cuộn chặt thành nắm đấm. Nàng khẩn trương hỏi: "Cô chính là thánh thủ Quân Cửu? Sao cô sẽ biết bổn cung đυ.ng vào cục đá? Chuyện này đã qua đi tám năm."

"Chuyện này vẫn luôn chỉ có bổn cung cùng bà vυ' biết. Bởi vì ngự y cùng luyện dược sư trong cung đều không kiểm tra ra được, bổn cung mới tưởng mình nghĩ sai rồi. Sau đó lại vẫn luôn không khỏe, cũng không nghĩ tới nguyên nhân lại là cái này." Hoàng Hậu chua xót kéo kéo khóe miệng.

Hoàng đế khϊếp sợ: "Hoàng Hậu, lúc ấy nàng thật sự đυ.ng vào cục đá?"

"Đúng vậy." Hoàng Hậu cũng không thèm nhìn tới hoàng đế, nàng thở sâu, đáy mắt mang theo oán hận.

Quân Cửu không có tâm tư đi quản đáy lòng Hoàng Hậu cất giấu tức giận gì, oán hận cái gì. Nàng đề bút viết hai tờ đan phương, đưa cho Hoàng Hậu rồi mới nói: "Tuy rằng lưu lại mầm bệnh, nhưng không phải không thể trị liệu. Đây là hai tờ đan phương. Một tờ sắc thuốc ngao nấu, rất đơn giản, một tờ yêu cầu luyện dược sư luyện đan. Nếu không ai có thể luyện chế ra được, ngài có thể đi hội đấu giá Vân gia mua."

"Đó là đan dược cô luyện chế đúng không?" Hoàng Hậu hỏi.

Thấy Quân Cửu gật gật đầu, Hoàng Hậu câu môi cười, nàng nhìn xem Phượng Kiêu, nhìn xem Quân Cửu, tựa như minh bạch cái gì. Hoàng Hậu mở miệng: "Ý tứ của Quân cô nương, thân thể bổn cung còn có thể cứu được, còn có thể lại dựng dục con nối dõi?"

"Đúng vậy."

"Được! Vậy bổn cung rốt cuộc cũng có thể nói ra chân tướng. Phụ hoàng, Hoàng Thượng, lúc trước bổn cung sinh non căn bản không phải ngoài ý muốn. Là Thái Tử, cái thứ hỗn trướng kia đẩy bổn cung! Hại bổn cung sinh non sảy thai!"

"Cái gì!" Phượng Kiêu cùng hoàng đế đồng thời khϊếp sợ.

Trong mắt Hoàng Hậu đều là hận ý, nàng nói: "Mọi người không tin bổn cung sao? Lúc trước thái y vừa mới chẩn mạch trong bụng bổn cung sẽ là một hoàng tử. Ngay sau đó Thái Tử liền thỉnh bổn cung đến Ngự Hoa Viên tản bộ. Là nó đẩy bổn cung! Nó cũng là con trai ruột của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung sẽ bôi nhọ nó sao?"

"Cái thứ ngoan độc, lòng lang dạ sói này, nó là sợ hài tử trong bụng của bổn cung đoạt đi vị trí Thái Tử của nó! Nếu không phải lúc trước bổn cung bị chẩn bệnh ra là không thể dựng dục nữa, chỉ có một đứa con trai là nó kế thừa đại thống. Bổn cung tội gì giấu giếm đến hôm nay! Nhịn nó suốt tám năm."