Thiên Túng Quốc, Hoàng thành.
Quân gia thân là một trong hai đại thế gia, phủ đệ hoa lệ nằm ở vị trí xa xỉ nhất phía đông Hoàng thành. Đại viện nhà cao cửa rộng, đường phố sạch sẽ đại khí. Lúc này, một thân ảnh chật vật cưỡi ngựa giống như điên vọt tới trước cửa Quân phủ, một đường hấp dẫn vô số người tò mò chú ý.
Vọt tới trước cửa, người kia trực tiếp từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới. Hai hàng hộ vệ bên cửa thấy vậy, thiếu chút nữa rút đao đánh tới. Đó là một nữ nhân, nàng bò dậy duỗi tay hô to: "Ta là Quân Uyển Nhi phân gia, ta có việc gấp cầu kiến chủ mẫu!"
Ngay lập tức có người đi ra, nâng Quân Uyển Nhi đã thoát lực tiến vào Quân phủ.
Trên đường người đi đường nghị luận sôi nổi: "Quân Uyển Nhi phân gia? Chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
"Quân gia chính là một trong hai đại thế gia Thiên Túng Quốc, có thể xảy ra chuyện gì? Ai dám gây phiền toái?"
"Đúng vậy!" Mọi người gật đầu.
* * *
Ầm!
Ngón tay được sơn đỏ chót tinh xảo, chụp một cái tát làm cái bàn gỗ nam đều vỡ ra một khe hở. Phụ nhân mặc quần áo ung dung hoa quý, giờ phút này ánh mắt âm trầm khϊếp người, bà ta nhìn chằm chằm Quân Uyển Nhi quỳ trên mặt đất: "Ngươi nói có thật không?"
"Hoàn toàn chính xác! Chủ mẫu, Uyển Nhi sao dám lừa ngài? Quản sự Quân Lôi do ngài phái tới, đã bị Quân Cửu tiện nhân kia gϊếŧ ngay tại chỗ. Chủ mẫu, ngài phái người đi Phong La Thành nhìn thấy thì sẽ biết!"
Quân Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch, cả người phong trần mệt mỏi uể oải.
Hóa Thi đan như nghẹn ở cổ họng, Quân Uyển Nhi liều mạng lên đường. Vốn hành trình là mười ngày nửa tháng, nàng chỉ tám ngày thì đã đến!
Quân Uyển Nhi nhìn chủ mẫu Quân phủ cao quý trước mặt, nàng ta cúi đầu che mặt đau khóc thành tiếng: "Chủ mẫu, Quân Cửu tiện nhân kia lừa tất cả chúng ta! Ả cất giấu thực lực, đến phân gia của ta mới làm khó dễ. Rõ ràng là lòng lang dạ thú, ý đồ đáng chết!"
"Ả lại còn hạ độc với mọi người của phân gia ta, ả ác độc vô cùng, muốn gϊếŧ phân gia Phong La Thành chúng ta. Lấy cái này tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ chủ mẫu ngài! Chủ mẫu, cầu ngài làm chủ cho phân gia của ta!"
Quân Uyển Nhi nói nhiều như vậy, Thượng Quan Dĩ Dung chủ mẫu Quân gia lại không có trả lời. Bà ta âm trầm nhìn chằm chằm Quân Uyển Nhi, tựa như đang đáng giá kỹ lời nàng ta nói có thể tin tưởng hay không.
Thu Ngọc thị nữ tri kỷ bên người Thượng Quan Dĩ Dung mở miệng: "Chủ mẫu, việc này không phải là nhỏ. Cảm tình của Đại tiểu thư cùng Thái Tử điện hạ đang dần dần vững chắc, mấu chốt đúng là chuyện tốt sắp thành. Quyết không thể để tiện nha đầu kia quấy rối."
Nghe vậy, Thượng Quan Dĩ Dung rốt cuộc mở miệng.
Bà ta hỏi: "Quân Uyển Nhi, tiểu tiện nhân Quân Cửu kia thật sự nói phải về bổn gia?"
"Dạ!" Quân Uyển Nhi nghe được Thu Ngọc vừa mới nói. Tròng mắt vừa chuyển, lập tức thêm mắm thêm muối: "Chủ mẫu, Quân Cửu nhất định là trở về phá hỏng chuyện tốt của đại tiểu thư!"
"Chỉ dựa vào ả?" Thượng Quan Dĩ Dung cười.
Bà ta cười khinh miệt, cười cao ngạo. Chỉ dựa vào Quân Cửu, sao có thể phá hỏng chuyện tốt nữ nhi bảo bối của bà? Chẳng qua Quân Cửu trở về vào thời điểm này.. Thượng Quan Dĩ Dung nghĩ tới hôn ước của nàng cùng Thái Tử.
Khi tống cổ Quân Cửu đi phân gia Phong La Thành, ở đáy mắt bổn gia. Nàng chính là người chết rồi! Chỉ là không nghĩ tới phân gia phế vật như vậy, không gϊếŧ chết tiện nhân kia không nói. Phái Quân Lôi đi, lại còn bị gϊếŧ!
Thượng Quan Dĩ Dung cũng không hoàn toàn tin tưởng Quân Uyển Nhi nói. Nhưng hiện tại quan trọng nhất, là tuyệt đối không thể để Quân Cửu trở về!
Quân Cửu cần phải chết!
Bà ta vạch kế hoạch non nửa đời, mắt thấy cũng sắp thành công cướp lấy hết thảy thuộc về tiểu tiện nhân Quân Cửu kia, cầm tới tay rồi. Cái thời khắc mấu chốt này, bà ta sẽ không để cho Quân Cửu có cơ hội biết chân tướng, phá hỏng kế hoạch của bà.
Tuyết Nhi của bà mới là người nên hưởng thụ hết thảy, nàng mới có tư cách! Quân Cửu cái gì cũng không phải.
Thượng Quan Dĩ Dung hiện lên độc ác trong đáy mắt, bà ta mở miệng: "Thu Ngọc."
"Có nô tỳ."
"Kêu Quân Thành điều động một nhóm nhân mã, tốc độ nhanh nhất đuổi tới Phong La Thành. Vừa thấy Quân Cửu, gϊếŧ không tha! Sau đó băm ả thành từng khối từng khối cho ta, dùng đóng băng lại mang về. Ta muốn lấy đi cho mấy con Tuyết Lang của Tuyết Nhi ăn." Nghiền xương thành tro, bà ta muốn Quân Cửu hài cốt không còn!
"Dạ." Thu Ngọc lĩnh mệnh.
Quân Uyển Nhi nghe thấy, sau lưng vọt lên một trận hàn khí lạnh đến xương. Chủ mẫu thật là độc!
Nhưng ngay sau đó nàng ta lại hưng phấn lên. Quân Cửu, ngươi có lợi hại đi nữa còn có thể đấu cùng chủ mẫu sao? Quân Cửu chết càng thảm càng tốt! Còn như độc của nàng ta, Quân Uyển Nhi thật cẩn thận nhìn về phía Thượng Quan Dĩ Dung: "Chủ mẫu, Quân Cửu hạ độc cho ta. Vậy?"
"Yên tâm đi. Chủ mẫu sẽ để luyện dược sư trong tộc xem cho ngươi một cái. Được rồi mau lui xuống đi, đừng quấy rầy chủ mẫu nghỉ ngơi."
"Dạ." Quân Uyển Nhi hành lễ lui ra.
Lui ra ngoài, Quân Uyển Nhi được thị nữ dẫn dắt rời đi. Nàng ta không tự chủ được sờ sờ trên người, hồi tưởng bộ dáng Quân Lôi độc phát, cả người nàng ta đều ngứa lên. Nhưng nghĩ đến vừa mới chủ mẫu đáp ứng tìm luyện dược sư cho nàng ta, Quân Uyển Nhi lại yên tâm.
Hóa Thi đan cái gì? Nơi này là Hoàng thành, là luyện dược sư tốt nhất. Nhất định có thể trị hết độc trên người nàng ta.
Quân Uyển Nhi thả lỏng, nàng ta âm trầm trầm cười: "Quân Cửu, ngươi còn muốn đến bổn gia? Ha ha, ngươi không thể tưởng được đi. Chủ mẫu phái người tới gϊếŧ ngươi, ngươi chết chắc rồi!"
Chờ đợi Quân Cửu, sẽ chỉ là đao phủ của Thượng Quan Dĩ Dung!
* * *
Bên kia Phong La Thành. Quân phủ, trong Đông Hồ Uyển.
Quân Cửu mặt không đổi sắc ấn Tiểu Ngũ ở trong lòng ngực. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Không có việc gì."
Mặc Vô Việt khẽ nhếch mày bạc. Không có việc gì?
Trong phòng này sụp một nửa, rất giống như là cơn lốc thổi qua. Thấy thế nào cũng không giống như là không có việc gì. Lãnh Uyên ở cửa yên lặng thầm nghĩ, nhưng hắn ngẩng đầu mịt mờ quét một vòng, lại hoang mang.
Hắn cùng chủ nhân ở ngay gần đây, không cảm thấy có gì nguy hiểm mà. Trong phòng chỉ có Quân Cửu và một con mèo, chẳng lẽ còn có thể là mèo làm?
Không sai! Lãnh Uyên chính xác rồi.
Vẫn chính là Tiểu Ngũ làm! Nhưng Quân Cửu không có khả năng nói cho bọn họ chân tướng.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn Mặc Vô Việt, Quân Cửu nói: "Đây là ta vừa mới đột phá, không chú ý lực độ thu phóng linh lực tạo thành. Không có chuyện gì lớn!"
"À?" Mặc Vô Việt câu môi cười tà khí. Hắn không hỏi nữa, xem bề ngoài, như là đã tin Quân Cửu.
Quân Cửu: "Mặc Vô Việt, ta phải rời khỏi Quân phủ."
Quân Cửu cảm thấy, nàng vẫn là nên nói cho Mặc Vô Việt một tiếng. Nàng đã sớm quyết định xong ngày mai sẽ đi!
Thả Quân Uyển Nhi đi truyền tin, nàng cho thời gian mười ngày nửa tháng. Là thời gian để cho chính mình tẩy gân phạt tủy, tu luyện Linh Sư. Hiện tại tính ra, Quân Uyển Nhi muốn sống nhất định sẽ đến Quân phủ trước thời hạn. Dựa theo thủ đoạn đám rắn rết của bổn gia, hiện tại sát thủ gϊếŧ nàng hẳn là đã xuất phát.
Nàng cần phải đi.
Chiến trường của nàng và bổn gia ở Hoàng thành, không phải ở Phong La Thành.
Quân Cửu nhìn Mặc Vô Việt, nàng đang đợi Mặc Vô Việt trả lời. Quân Cửu lại nói: "Ta huyết tẩy phân gia Phong La Thành, sau khi bổn gia biết chắc chắn phái người tới đuổi gϊếŧ ta. Mặc Vô Việt, ngươi không muốn bị đuổi gϊếŧ, tốt nhất.."
"Ta và nàng cùng đi Hoàng thành Thiên Túng Quốc."
"Hả?" Quân Cửu ngơ ngác chớp chớp mắt: "Ngươi đi cùng với ta?"
Mặc Vô Việt nhìn nàng thật sâu, đôi mắt màu vàng như lốc xoáy làm người ta không cách nào tự kềm chế. Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp lười biếng, tự mang hiệu quả mê hoặc trêu người: "Tiểu Cửu Nhi~ta nói rồi, đường dương quan của ta chính là nàng. Nàng ở đâu, thì ta liền ở đó."
Tim của Quân Cửu nhảy lên thình thịch.