Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 149

"Vị cô nương này" Hàn Mục Kỳ tuy không biết nàng vì cái gì muốn theo dõi bọn họ, nhưng nhìn nàng ta như vậy, chỉ sợ mục đích không thuần: "Ta cũng không có ý trách cứ, cũng thỉnh ngươi không cần đa tâm" Nói còn ý vị rõ ràng mà ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời: "Thời điểm không còn sớm, chúng ta liền đi trước."

"Đi mau" Hàn Mục Tiêu truyền âm với Hàn Mục Kỳ cùng Hàn Mục Đồng: "Tuổi nhỏ liền dám ở bên trong bí cảnh độc thân hành tẩu, còn sống đến bây giờ, không có bản lĩnh cùng tâm cơ, lừa đứa ngốc còn được."

Liễu Vân Yên ngẩng đầu ba người nhìn nhanh chóng đi vào rừng cây, thần sắc trên mặt vừa thu lại, nào còn có dáng vẻ đáng thương, trong lòng tràn đầy ảo não, giận chính mình hôm qua có cử chỉ thất thố làm cho bọn họ sinh phòng tâm.

Đôi tay rũ tại bên người không cấm nắm chặt, nếu làm lại từ đầu, bi kịch của kiếp trước nàng không muốn lại trải qua một lần nữa, đáng tiếc hiện tại trên người không có phong linh hoa cùng dẫn thú phấn, bằng không nàng liền có thể ở Chung Hiểu bí cảnh này một lần mà giải quyết những hậu hoạn này đó.

Thở thật sâu hai lần, bình ổn nỗi lòng, xả lên khóe miệng, hai mắt Liễu Vân Yên nhíu lại lại đi theo, vô luận như thế nào nàng đều phải biết một chút sự tình rõ ràng, lúc sau mới có thể càng tốt mà bố trí. Còn có thần thực Thiên Bồ, nguyên bản nàng chuẩn bị ra Chung Hiểu bí cảnh liền tìm cái cớ đi Kỳ Châu, hiện tại tình huống có biến, liền không biết đi Kỳ Châu còn có ý nghĩa hay không?

Một mảnh lá phong lửa đỏ từ trên cành nhẹ nhàng bay xuống, tuyệt sắc diễm lệ còn tàn lưu một tia đa tình cuối cùng. Chân của Hàn Mục Vi dậm lên tầng lá dày trên mặt đất, ở trong rừng chạy nhanh qua, nếu không biết Hồng Phong Lâm này rốt cuộc có cái gì, vậy nàng cũng cũng chỉ có thể tận lực tìm kiếm.

"Sàn sạt.."

Hàn Mục Vi ở trong rừng bôn tẩu một ngày, lại lần nữa nhìn đến sơn động đêm qua nàng nghỉ tạm, mày nhíu chặt. Xoay người đi đến sơn động nàng giải quyết Hoàng Tiêu, trong động như cũ ám hắc, lấy ra một khối ánh huỳnh quang thạch, tay trái kết ấn, lập tức đất dưới chân bắt đầu kích động, chỉ chốc lát một bộ bạch cốt đã bị phiên ra tới.

"Quả nhiên" Thần thức của Hàn Mục Vi đảo qua, chậm rãi đi qua ngồi xổm xuống, dùng côn sắt nhẹ nhàng đẩy đẩy cờ đen còn cắm ở khoang bụng, nào biết cờ đen nháy mắt liền hóa thành một bát tro tàn, Hàn Mục Vi thấy vậy, không cấm đã quên hô hấp, một hồi lâu mới hơi hơi chớp đôi mắt, dụng tâm thần liên hệ Tiểu Thiên Bồ: "Bồ Bồ, ngươi xem mấy cái lỗ trên bạch cốt này là bị cái gì gặm?" Rậm rạp, nhìn đến nàng hoa cả mắt.

"Phệ Linh Kiến" Tiểu Thiên Bồ bay ra Thần phủ của Hàn Mục Vi, ngồi xổm trên đầu gối của nàng, thần sắc ngưng trọng: "Cũng cũng chỉ có Phệ Linh Kiến mới có thể trong một đêm đem thân thể tu sĩ gặm thành bạch cốt" Còn có phệ hồn cờ, nhìn một đống tro tàn, nó hơi nhấp môi, nghĩ đến đám lá dưới tàng cây của Hồng Phong Lâm, hai hàng lông mày cấm nhăn lại.

"Hồng Phong Lâm này có cây đều là phàm thụ, không có một tia linh lực" Lúc trước Hàn Mục Vi liền cảm thấy kỳ quái, lẽ ra bên trong bí cảnh phải có linh khí đầy đủ, không nên tồn tại loại phong đỏ này, nhưng phiến Hồng Phong Lâm này lại lớn lên cực tốt, nhưng lại không có dị biến sinh linh: "Hồng Phong Lâm ngầm có ổ kiến của Phệ Linh Kiến."

"Hẳn là" Tiểu Thiên Bồ nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Khi mặt trời mọc là lúc ngươi ra sơn động, ở trong rừng bôn tẩu một ngày, mặt trời lặn là lúc lại về tới nơi này, nếu ta đoán không sai, Hồng Phong Lâm này vẫn là một chỗ pháp trận thiên nhiên."

"Cái này không sợ" Hàn Mục Vi chỉ chỉ linh thú túi treo ở bên hông: "Chúng ta có Tiểu Cửu Nhi" Xử lý Hoàng Tiêu xong nàng cũng đã phát một bút tiểu tài, dưỡng Tiểu Cửu Nhi tạm thời vẫn là không thành vấn đề: "Đi thôi" Nếu đã biết nguồn gốc của nơi này, vậy làm đối sách đi.

Về sơn động kia, Tiểu Thiên Bồ lấy ra khối ngăn cách thạch phía trước nàng thu hồi đặt ở trên mặt đất: "Đêm nay ngươi cứ ngồi trên khối thạch này đả tọa tu luyện đi" Đêm qua cũng coi như là các nàng may mắn, có huyết nhục của Hoàng Tiêu chống đỡ nên không có ngoài ý muốn, tình huống đêm nay liền bất đồng.

"Được" Phệ Linh Kiến tuy rằng lợi hại, nhưng lại yêu thích sinh với ngầm, Hàn Mục Vi ngồi trên ngăn cách thạch, bắt đầu nhắm mắt đả tọa tu luyện, ngày mai nói không chừng phải có một hồi ác chiến.

Liễu Vân Yên theo ba người Hàn Mục Kỳ đi một ngày, trước sau không xa cũng không gần, không có tiến đến quấy rầy, đương nhiên cũng không có cố ý muốn kiêng dè ý tứ, một người lẻ loi, hành sự cũng thập phần tiểu tâm cẩn thận.

Ba người Hàn Mục Kỳ hôm nay ở trong rừng được một ít linh thực, thu hoạch còn tính không tồi, thấy mặt trời xuống núi liền tìm cái sơn động tu chỉnh, đến nỗi người nọ, chân là của nàng ta, muốn đi thì đi, bọn họ cũng vô pháp.