Hai người đi đến lôi đài đầu tiên thì tách ra, Hàn Mục Kỳ đi lôi đài thứ tám, mà Hàn Mục Vi lưu lại lôi đài này để xếp hàng.
Nàng vừa mới đứng yên liền đưa tới không ít ánh nhìn chăm chú, có đội ngũ phía trước, có kẻ tới sau đương nhiên cũng có kẻ bàng quan. Hàn Mục Vi dường như không chú ý tới, như cũ hai mắt nhìn thẳng, thần sắc yên lặng tự nhiên. Ngày thường trang si bán ngốc đó là vì sinh hoạt, thời khắc mấu chốt nàng vẫn là cần chút thể diện.
Cầm thăm trong đến một cái hình trụ có lỗ bên cạnh lôi đài, Hàn Mục Vi liền chú ý tới thân phận ngọc bài treo ở bên hông hơi hơi chợt lóe. Thần thức đảo qua, hai hàng lông mày không cấm hơi nhăn, này thật đúng là không thua công nghệ cao ở hiện đại. Nhìn một cái thăm này vừa mới đưa ra thì thân phận ngọc bài liền có ký lục, liền đối thủ là ai, tu vi như thế nào đều có, có ý tứ.
Chuyện của mình đã xong, Hàn Mục Vi liền lấy ra truyền âm ngọc phù của Hàn Mục Tiêu, hỏi tình huống hắn, hắn đáp lại cũng rất nhanh, biết hắn kia cũng ổn, vừa định hỏi thêm một câu thì la ở trên lôi đài liền vang lên. Giờ Thìn đến, đại bỉ bắt đầu.
Hàn Mục Vi thu hồi truyền âm ngọc phù, xoay người nhìn về phía lôi đài đầu tiên, hai người đánh trận đầu đã lên rồi. Đến nỗi trọng tài không có, mười ngày sau khi có năm trăm danh thủ mới có. Bất quá nơi này thần thức trải rộng, nếu ai dám giở trò bịp bợm hoặc ngấm ngầm giở trò thì sẽ trực tiếp bị truyền tống đến Giới Luật Đường để uống trà, mà mỗi một kiện tiền lệ đều là máu chảy đầm đìa.
Trận đầu ở lôi đài đầu tiên là một cái kiều muội tử tu vi Luyện Khí tầng chín đối đầu với một mãn hán tử tu vi Luyện Khí tầng mười một, thực lực cách xa rõ ràng. Hàn Mục Vi đang nghĩ ngợi có trò hay nhìn hay không, nào tưởng kiều muội tử kia liền tên cũng không báo, trực tiếp giơ lên đôi tay kêu to: "Trước đừng động thủ, ta nhận thua, nhưng còn muốn nói hai câu".
Mãng hán tử gãi gãi cái ót, liền bất đắc dĩ mà cười cười lui đến một bên, kiều muội tử thấy thế triều hắn chắp tay: "Đa tạ đa tạ" - Sau sửa khí thế đôi tay chống nạnh đi vào trung ương lôi đài: "Ta ở chỗ này phải đề một cái kiến nghị cho tông môn".
Nàng suy nghĩ một hồi, tổ chức lại ngôn ngữ liền mở miệng: "Tông môn đại bỉ, đầu ký, trên thân phận ngọc bài sau khi hiện ra đối thủ và tu vi thì có thể thêm một phần từ bỏ thi đấu hay không? Cứ như vậy sẽ bớt việc lại cho những người như ta để lại chút mặt mũi".
Đám người vây xem tức khắc vỗ tay cười to, chỉ cảm thấy muội tử quá ngay thẳng.
Hàn Mục Vi đối với việc này này tỏ vẻ thập phần tán đồng, ở trong lòng yên lặng mà vỗ tay cho kiều muội tử, nàng có điểm tưởng nhận thức muội tử này, bất quá hiện tại không phải thời điểm tốt.
Thực mau trận thứ hai liền bắt đầu, nàng xoay người đi lôi đài thứ tám, Hàn Mục Kỳ là đấu ở trận thứ ba, nhìn thời gian hẳn là rất nhanh, vừa vặn xem xong nàng thi đấu, nàng cũng không sai biệt lắm nên lên sân khấu.
"Béo Béo" - Hàn Mục Vi mới vừa đi đến gần lôi đài thứ tám thì Hàn Mục Tiêu liền truyền âm cho nàng: "Nhìn ở phía sau đi" - Nàng theo lời xoay người, một, hai, ba, bốn, những đứa nhóc béo ú năm đó quả nhiên đều lớn lên nhân mô nhân dạng, chỉ là trong đó có một vị tiểu cô nương phồng lên quai hàm nhìn nàng như là đang xem phụ lòng hán: "Đồng Đồng, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta chột dạ".
"Hừ" – Tiểu cô nương tóc cột đuôi ngựa, người mặc một thân kính trang tím đen giao nhau, ôm ngực kiều hừ quay đầu đi, cái miệng nhỏ hồng diễm diễm dẩu đến cao cao: "Ngươi tâm khoan thể béo, mới không chột dạ".
Cũng may, còn có thể nhận ra nàng, xem tu vi của Tiêu Tiêu cùng Béo Béo liền biết bọn họ đều rất mạnh. Bất quá trong mười năm này nàng cũng thực nỗ lực, một đôi mắt to tròn vo hơi hơi co rụt lại, lần này nàng nhất định phải xông vào bảng môt trăm của ngoại môn để tiến vào nội môn, bằng không nàng sớm hay muộn sẽ muốn tụt lại phía sau.
"Hai người các ngươi ngừng nghỉ chút, Lục tỷ sắp thi đấu rồi" - Hàn Mục Tiêu đúng lúc mà mở miệng xem như giúp Hàn Mục Vi giải vây: "Trận thứ hai sắp xong".
Hàn Mục Vi nghe vậy quay đầu nhìn hai người trên lôi đài, thật là nhanh, vị nữ tử áo tím đã không xong. Nàng nhìn về phía Hàn Mục Kỳ đang đứng bên ngoài lôi đài, thấy nàng thần sắc tự nhiên, cũng nhìn không ra cái gì, liền an tĩnh quan chiến.
Quả nhiên không tới mười chiêu, nữ tử áo tím bị quét xuống lôi đài, dư lại vị kia triều dưới đài chắp tay, liền nhảy xuống, rời đi.
Nam tử vừa ly khai, một vị nữ tử áo đỏ liền nhảy lên lôi đài, Hàn Mục Kỳ thấy thế cũng đi theo lên, hai người tiếp đón một tiếng, liền không hề kéo dài. Nữ tử áo đỏ lấy ra một cây hỏa hồng sắc roi, vừa thấy liền biết là pháp khí thượng phẩm. Hàn Mục Kỳ lấy ra kiếm của mình.