Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 20​ (2)

Thiên Hà phường thị liền ở dưới chân núi của Thiên Diễn Tông, cái như ý kết của Vị Danh là kiện thượng phẩm phi hành Linh Khí, tốc độ cực nhanh, chỉ có trung phẩm linh thạch mới có thể khởi động. Vừa một canh giờ, bọn họ liền tới tới cửa của Thiên Hà phường thị, Vị Danh phân phó Hàn Mục Vi đi đằng trước, Hàn Mục Vi cũng cảm thấy như vậy tương đối ổn thỏa.

Đi tới cửa, nàng từ túi trữ vật móc ra thân phận ngọc bài tông môn phát, đưa cho thủ vệ đại thúc, đại thúc nhìn không ra cảnh giới tu vi chỉ dùng thần thức quét một chút cái thân phận ngọc bài này liền triều nàng chắp tay, kêu một tiếng: "Tiểu sư muội" - Liền để nàng đi vào phường thị.

Đệ tử của Thiên Diễn Tông tiến vào Thiên Hà phường thị chỉ cần đưa ra thân phận ngọc bài là được. Nếu là người ngoại lai vậy phải cần thiết đăng ký lĩnh hàng hiệu, hơn nữa bất luận người lớn hay nhỏ đều phải giao mười khối hạ phẩm linh thạch để làm phí vào thành.

Chờ một đám người đều tiến vào đến bên trong phường thị, Vị Danh cũng không để cho bọn họ tự do đi dạo, liền trực tiếp lãnh đám này đi Hoa Mãn Các. Từ lúc tiến vào Thiên Hà phường thị, đôi mắt Hàn Mục Vi liền không nhàn rỗi, phường thị này cùng chỗ lúc trước nàng sinh hoạt ở Kỳ Châu thành không kém bao nhiêu, đều là có khu vực phân chia, vị trí hiện tại của bọn họ hẳn là thuộc về khu thương hộ, bất quá nơi này rõ ràng so Kỳ Châu thành náo nhiệt hơn nhiều.

Đi vào Hoa Mãn Các, còn không có vào cửa liền có một tiểu nhị thanh niên ra đón: "Đạo hữu chính là muốn dùng cơm?"

Vị Danh gật gật đầu, ném một khối hạ phẩm linh thạch cho tiểu nhị: "Phòng chữ thiên số 2, Vị Danh".

"Nguyên lai là Vị đạo hữu, mời vào bên trong" - Tiểu nhị thực tự nhiên mà thu hồi thưởng của Vị Danh, thái độ vẫn là cùng phía trước giống nhau, bất quá dáng người nhưng thật ra lại thấp xuống hai phân, rốt cuộc người trước mắt này chính là con trai độc nhất của chưởng môn Thiên Diễn Tông, là người mà Hoa Mãn Các bọn họ không thể trêu vào: "Các vị tiểu đạo hữu cũng chậm một chút, cẩn thận bậc thang một chút, ai, đúng rồi".

Thấy tình cảnh này, Hàn Mục Vi lau cái mũi nhỏ một phen, gục đầu xuống, cũng không có tâm tình lại đánh giá sự tráng lệ huy hoàng năm tầng lầu của Hoa Mãn Các. Nhìn một cái người tiên hậu đại này làm đến rất cao cao tại thượng, rồi nhìn lại chính mình hình dáng bụi đời, trong lòng thực hụt hẫng. Tốt xấu sư thúc ruột của nàng cũng là chưởng môn của Thiên Diễn Tông, nàng còn có một vị sư tổ Hóa Thần, lại nói sư phụ nàng.. Thôi, điệu thấp làm người cũng khá tốt.

Tiêu phí của Hoa Mãn Các tuy rằng tương đương đắt, nhưng linh thực được xử lý là phi thường không tồi, chẳng những mỹ vị, còn có thể lớn nhất trình độ mà bảo lưu được linh khí của nguyên liệu nấu ăn, điểm này rất được các tu sĩ hoan nghênh. Tu tiên người đều biết tu luyện ăn đan dược, trừ phi là cực phẩm linh đan, bằng không đều sẽ ở trong cơ thể lưu lại một chút đan độc, mà đan độc thì rất khó bị thanh trừ; nhưng linh thực không giống nhau, linh khí trong linh thực chẳng những có thể trực tiếp hấp thu, hơn nữa cặn dư lại cũng thực dễ dàng bị bài xuất bên ngoài cơ thể, đây cũng là lý do chủ yếu mà linh thực được hoan nghênh.

Đoàn người Hàn Mục Vi sau khi tiến vào chữ phòng thiên số 2, Vị Danh liền cho mỗi củ cải nhỏ này phát một quyển thực đơn. Cũng chính là lúc nhìn đến thực đơn, Hàn Mục Vi mới hiểu được ý cười trên mặt Vị Danh lúc trước là ý gì. Tu vi của bọn họ tiểu thí hài này thật sự là khả quan, tối cao cũng mới tới Luyện Khí hai tầng, chỉ có thể ăn được một ít linh thực cấp thấp, cùng loại như điền linh gà, linh thảo phiên vịt, nhũ linh trư mấy cái loại này, nhưng mấy thứ này đều là không đáng giá tiền.

Vị Danh gọi cho chính mình một phần Ngân Long cá chép hấp, một phần Hỏa Vân Lộc thịt kho tàu. Hàn Mục Vi ngồi ở bên tay phải hắn, trực tiếp nhìn thấy hình ảnh này, nước miếng liền bắt đầu tràn lan: "Sư huynh, cái Ngân Long cá chép này ăn ngon sao? Còn có thịt hươu này nữa" - Nàng nuốt nuốt nước miếng: "Ngươi tuổi trẻ như vậy liền phải bắt đầu bồi bổ ư?" - Ô ô, mấy thứ đó nàng đều không thể ăn, ăn sẽ bị căng chết, nàng phải đi về hảo hảo mà tu luyện.

Vị Danh khép lại thực đơn trong tay, nhéo nhéo thịt trên gương mặt của tiểu mập mạp, cười nói: "Ngươi được chưa, muốn sư huynh chọn cho ngươi hay không?" - Cũng không đợi Hàn Mục Vi đáp lại, hắn liền trực tiếp phân phó tiểu nhị đang chờ ở một bên: "Lấy cho ta chín con nhũ linh trư nướng, phải chọn cái loại mà phì phì nộn nộn, tốt nhất phì cỡ tiểu sư muội của ta là được".

Uy uy, huynh đệ ngươi đang nói gì vậy? Hàn Mục Vi muốn xé lạn cái miệng độc kia của hắn. Cặp mắt phượng kia có thể giữ thể diện sao, hắn không thấy được gần nhất nàng đều gầy?

Hàn Mục Tiêu yêu nhũ linh trư nướng sâu sắc, những lời này của Vị Danh là hắn để ý, lập tức hai mắt hắn tỏa ánh sáng ứng hòa nói: "Không có phì như Béo Béo như vậy, giống ta như thế này cũng được".

"Đúng đúng.." - Các tiểu mập mạp khác cũng theo tiếng phụ xướng.

"Tiêu Tiêu" - Hàn Mục Vi xem nhẹ tiếng cười bên tai của Vị Danh, phồng lên quai hàm mà suy nghĩ đây là thời điểm mà tình nghĩa của nàng cùng Hàn Mục Tiêu tẫn hết: "Ta.." – Nhưng mà lại có chút luyến tiếc, rốt cuộc tiểu thịt tảng đối với tỷ tỷ là nàng chỉ lớn hơn hắn hai ngày luôn luôn thực hiếu thuận: "Ta muốn ăn điền linh gà kho tàu, còn có cá, phải hấp" - Thật là tính sai, đám nhóc bọn họ cho dù ăn có no căng chết phỏng chừng đều không mắc bằng hai món ăn kia của sư huynh.

Hàn Mục Kỳ khi đuổi tới phòng chữ thiên số 2 của Hoa Mãn Các cũng là đại mỹ nhân khó được một lần thất thố. Lúc này Hàn Mục Vi tay phải đnag cầm lấy một cái đùi gà to để cắn, hai bàn tay nhỏ đều là dầu mỡ, trên mặt nhưng thật ra còn tính sạch sẽ: "Lục tỷ, tại sao ngươi lại tới đây?" – Vừa nói đôi mắt nhỏ ngắm nhìn con sói xám: "Có phải Vị sư huynh kêu ngươi lại đây hay không?"

"Đệ tử bái kiến Vị sư thúc" - Hàn Mục Kỳ tiến vào trong phòng liền nhanh chóng kéo lại cửa, thật sự là đám nhóc này mỗi người không khác gì một con heo.

"Hàn sư điệt không cần đa lễ" - Vị Danh ở lúc Hàn Mục Kỳ còn chưa ra tiếng thì cũng đã đứng lên, chỉ vào vị trí bên trái hắn vẫn còn trống: "Ngồi xuống cùng nhau ăn đi" - Có một năm không gặp, nàng vẫn là không khác gì mấy, nhìn dường như thực ôn hòa, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Đa tạ Vị sư thúc" - Hàn Mục Kỳ hiện tại cũng là không biết làm sao, xấu hổ mà cười cười liền đi vào, bất quá nàng không lập tức ngồi xuống ăn cơm, mà là động thủ đem đám heo con nhà nàng đều thu thập sạch sẽ một phen. Khi tiến đến gần bên người Hàn Mục Vi, nàng còn không có động thủ, tiểu mập mạp nào đó không cần mặt nhỏ liền giơ lên hai tay: "Lục tỷ, ôm một cái".

Đối với tiểu muội muội nhỏ nhất Hàn Mục Vi, Hàn Mục Kỳ luôn sẽ đau lòng nhiều hơn một chút: "Được, Lục tỷ ôm" - Mới vừa đủ năm tuổi đứa nhỏ liền phải rời đi tộc nhân, lại là cái nữ oa oa, hiện tại tuy đã bái Thiện Đức chân quân vi sư, nhưng ở tông môn nhiều năm như vậy, Tiêu Dao Phong nàng vẫn là biết đến một chút. Sau khi giúp Hàn Mục Vi rửa sạch sạch sẽ tay nhỏ, lại giúp đỡ sửa sang quần áo, Hàn Mục Kỳ mới đem tiểu béo nha đầu ôm lên, chính mình lại ngồi xuống chỗ tiểu béo nha đầu phía trước đã ngồi: "Hôm nay quấy rầy Vị sư thúc, hôm nay để đệ tử tới.."

"Không cần" - Không đợi Hàn Mục Kỳ nói xong, Vị Danh liền giơ tay đình chỉ: "Hôm nay là ta muốn thưởng cho tiểu sư muội, nàng đã lên Luyện Khí một tầng" – Vừa nói còn duỗi tay sờ sờ đầu của tiểu béo: "Không lười biếng".

Hừ, Hàn Mục Vi đem đầu nghiêng qua một bên, rõ rằng là một con sói đuôi to, thế nhưng lấy nàng làm cớ, rõ ràng thái độ vừa nãy còn không giống với hiện tại như vậy: "Lục tỷ, Béo Béo nói cho ngươi, Vị sư huynh hắn tham.."

Vị Danh cầm lấy đùi gà, phía trước Hàn Mục Vi không gặm xong lập tức ngăn chặn cái miệng kia của nàng không thể ngăn cản nổi: "Tiểu sư muội, ăn nhiều một chút, muốn lại thêm một con nhũ linh trư nướng hay không?"

"Không cần" - Hàn Mục Vi gỡ xuống đùi gà trong miệng, lời còn chưa kịp nói, tiểu thịt tảng Hàn Mục Tiêu liền rớt dây xích: "Vị sư huynh, ngươi lại cho ta thêm một con nhũ linh trư nướng để mang về, ta liền không nói cho Lục tỷ là ngươi coi trọng nàng".

Hàn Mục Vi nghe vậy, lập tức trừng lớn hai mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vị sư huynh, nàng hiện tại có điểm hối hận muốn Lục tỷ ôm mình, bằng không nàng liền có thể xem hai người bọn họ rồi.