Một canh giờ sau, Vị Danh nhìn trước mắt nhóm oa oa ríu rít này, trên mặt như cũ vẫn mang theo cười. Hàn Mục Vi thậm chí còn nhìn thấy hương vị từ ái từ cặp mắt phượng của hắn, nàng không cấm mà rùng mình, cảm giác tình huống có điểm không ổn.
"Tiểu sư muội, nếu còn không có những người khác nữa thì chúng ta liền xuất phát đi" - Hạ Châu, Vị gia tuy luôn luôn điệu thấp, nhưng không thua sự tồn tại của tứ đại gia tộc, trong tộc trẻ con cũng không ít, Vị Danh đối với việc này sớm đã nhìn quen không trách, chỉ là tiểu mập mạp này muốn hố hắn, hắn phải bày ra chút tư thái, làm nàng nhớ đời mới được.
"Được được" - Trái tim Hàn Mục Vi run rẩy mà nói: "Làm sư huynh tiêu pha".
"Đúng đó, đi thôi" – Một đám mềm mụp nộn nộn hoàn toàn không hiểu tâm tình thấp thỏm lúc này của Hàn Mục Vi, đám nhóc cười đến không thấy mắt, vui sướиɠ vô cùng.
Hàn Mục Vi nhìn đám đầu đất này, cực kỳ bất đắc dĩ, xoa eo nhỏ quát: "Đều an tĩnh quy củ cho ta một chút" - Thấy bọn họ dần dần an tĩnh, nàng mới tiếp tục nói: "Hôm nay Vị đại ca ca mời chúng ta ăn ngon, chúng ta phải cùng nhau cảm ơn hắn" - Mặc kệ Vị Danh chuẩn bị chơi cái gì, nàng hiện tại chỉ cần ngoài mặt biểu hiện bình thường là được.
Hàn Mục Vi vừa dứt lời, liền lập tức vang lên một trận mười phần trung khí ngâm xướng: "Cảm ơn Vị đại ca ca" – Một đám nhóc cơ hồ là ra sức dùng lực từ hồi còn bú sữa mà kéo giọng, có thể thấy được đây là thiệt tình thực lòng.
"Không cần cảm tạ, một hồi các ngươi ăn ngon uống tốt là được" - Vị Danh cười nhẹ, tháo xuống như ý kết treo ở bên hông, trong miệng niệm hai câu, liền đem như ý kết trong tay hướng đất trống bên cạnh ném xuống, như ý kết nháy mắt to lên: "Mấy đứa xếp thành một hàng trên mặt đất đi, sau đó tìm chỗ nào đó ngồi xuống. Chờ mấy đứa đều ngồi xong, chúng ta liền đi Thiên Hà phường thị được không?"
"Được" - Nhanh như vậy đám nhóc này liền lộ ra bản tính chỉ cần người nào có sữa thì đó là mẹ, một đám nghe lời thật sự, Hàn Mục Vi xem mà tức, bất quá hiện tại nàng cũng không dám nháo ra chuyện xấu gì, đếm đếm, không tính nàng thì tổng cộng có mười bảy đứa nhỏ, trở về thì một cái cũng không thể thiếu.
Hàn Mục Tiêu lôi kéo Hàn Mục Đồng ngồi xuống bên người Hàn Mục Vi, thấp giọng nói thầm nói: "Béo Béo, một hồi liền có ăn ngon, ngươi không cao hứng sao?"
Tiểu cô nương Hàn Mục Đồng cũng có chút buồn rầu: "Béo Béo ngươi làm sao vậy?"
Hàn Mục Vi lắc lắc đầu, trộm ngắm liếc mắt Vị Danh ngồi ở đằng trước, nãi âm cũng không cố ý áp xuống: "Ta có chút lo lắng sẽ xảy ra chuyện" - Rốt cuộc Tu Tiên giới cái gì kỳ ba đều có, ai biết bọn hắn có thể gặp phải hay không?
"Sẽ không có việc gì" - Hàn Mục Tiêu nhưng thật ra tâm lớn, trấn an nói: "Thiên Hà phường thị thuộc quyền sở hữu của Thiên Diễn Tông chúng ta, hơn nữa liền ở ngay chân núi, ai không muốn sống nữa sẽ đến chỗ này nháo sự chứ?" - Hắn nói xong còn quay đầu nói với Vị Danh: "Nói nữa, chúng ta đây không phải còn có Vị sư huynh ở sao? Có hắn, chúng ta còn sợ cái gì?" - Hắn biết ý tứ của Béo Béo, đơn giản liền tâng bốc người ta một chút.
"Không cần lo lắng" - Vị Danh cũng không nghĩ làm đám hài tử này sợ: "Thiên Hà phường thị có Nguyên Anh chân quân của tông môn tọa trấn, không ai dám tới phạm" - Thiên Diễn Tông đệ tử nếu ở Thiên Hà phường thị xảy ra chuyện, kia vị trí đầu tiên của tam tông thì Thiên Diễn Tông cũng nên nhường cho người khác đi, miễn cho mất mặt xấu hổ.
Hàn Mục Vi nghe vậy cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Ta đây liền an tâm rồi" - Ngẫm lại đã có Vị Danh - cái tiên hậu đại siêu cấp này ở, nàng xác có chút lo lắng nhiều, này đại khái chính là tâm thái của một người mẹ đi.