Xuân Sắc Đầy Vườn

Chương 6: Nói ra?

Hắn sao lại có thể, sao lại có thể như vậy! Hơn nữa, vì cái gì cảm giác so với lần trước càng thô, càng dài, còn càng đau! Cô cúi đầu vừa thấy ── hắn, hắn cư nhiên đem ngón dài nhất ngón giữa cắm vào bên trong!

Cái tên đáng giận này còn đem mặt ghé vào bên tai cô cọ xát, “Nghiên Nghiên, cậu bên trong thật mềm thật nóng, đều là dính đặc thủy……”

Hắn nói, cắm ở cái miệng nhỏ của cô cùng ngón tay ở u huyệt đồng thời động lên.

Mặt trên hai ngón tay đẩy đầu lưỡi nhỏ của cô giảo tới giảo đi, mà dưới thân bên trong ướŧ áŧ, ngón tay thô dài tới tới lui lui đưa đẩy.

‘ cô pi ’, ‘ cô pi ’.

Trên người cô hai cái miệng nhỏ đều phát ra tiếng nước ái muội da^ʍ uế rất nhỏ.

Bốn phía không gian nhỏ hẹp bên trong là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trên người thanh niên cường tráng, nửa người trên của cô quần áo hỗn độn, hạ thân cơ hồ lộ ra trọn vẹn, hai đùi ngọc vừa trắng vừa mềm gác trên đùi chàng trai hơi run run, qυầи ɭóŧ ướt đẫm bị gạt sang một bên căn bản không che được phong cảnh nơi riêng tư mê người của cô gái, mà ngón tay chàng trai lại thô lại lớn đang ở tại nhụy hoa hồng nhạt, ra ra vào vào cái miệng nhỏ.

Miệng cô, tiểu huyệt của cô, đồng thời bị chàng trai cắm đến dâʍ ɭσạи, chỉ bạc ở giữa chân bóng bẩy xinh đẹp tràn ra, cằm cô, đùi cô cũng dính đầy vệt nước, ướt đến rối tinh rối mù, dâʍ đãиɠ đến kỳ cục.

Nhưng cô giống như là cô gái nhỏ làm từ nước, không chỉ giương lên hai cái miệng nhỏ, nước mắt cũng từ hốc mắt hồng hồng mà rớt xuống rào rào.

Cô một bên khóc một bên nghĩ, hắn thật quá đáng……! Thật quá đáng! Rõ ràng mới cùng cô xin lỗi, cư nhiên lại làm lại sự việc giống nhau, hơn nữa, bên ngoài còn có người đâu, hắn còn không dừng tay!

Nơi đó, bị hắn vuốt, cắm, thọc tới thọc đi, như là có ngọn lửa vụt lên, vừa đau vừa tê, nhưng sau khi tê xong, cư nhiên……ê ẩm làm cô muốn điên!

Kia đến tột cùng là cảm giác gì? Lần trước cô ở trong tay hắn trải qua, cô vẫn luôn không dám nhớ lại, cảm thấy quá thẹn! Chính là, chỉ cần vừa nhớ tới, tư vị kia, nói không nên lời…… Thoải mái.

Con ngươi rơm rớm nước mắt nhịn không được nhìn xuống, ngón tay kia bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy vào trở nên bóng loáng, ở dưới động thịt nhỏ da^ʍ mĩ đưa đẩy.

Theo ngón tay hắn rút ra lại cắm vào một chút, mỗi một hồi đều phun ra vài bọt nước trong suốt, thậm chí còn…… Dính mấy sợi tơ đặc sệt. Cảm thấy thật thẹn!

Ô, vì cái gì cô vẫn luôn chảy ra nhiều chất lỏng kỳ quái như vậy…… “Ngón tay…… Vẫn luôn bị cậu hút vào đi.” Hắn nói nhỏ, khẩu khí mang theo tán thưởng.

“Ngô, ngô……” Đừng nói, không cần nói!

Từ Nghiên xấu hổ và giận dữ đến muốn điên rồi, muốn bắt hắn câm miệng, nhưng đầu lưỡi bị hắn quấy đảo, cô nào nói ra được nửa câu?

Đột nhiên, Mạc Quân Lâm đem ngón tay rút ra, cô thấy được hắn đưa tay ra trước mặt, sau đó liền nghe được tiếng liếʍ mυ'ŧ vang lên! Thanh âm kia…… Hắn chẳng lẽ mυ'ŧ tay chính mình sao?

Sắc mặt cô cực đỏ, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh, khuôn mặt hắn lạnh lùng, vẻ mặt thoả mãn mυ'ŧ dâʍ ŧᏂủy̠ của cô dính đầy ở ngón tay…… Quá tình sắc! Hắn như thế nào có thể như vậy? Như thế nào có thể ăn những thứ nước đó!

Bộ ngực cô liền liều mạng phập phồng, ho đến liều mạng hô hấp.

Bộ dạng ngượng đến muốn chết kia lại chọc đến Mạc Quân Lâm càng hưng phấn, hắn lại liếʍ mυ'ŧ ngón tay vài cái, cố ý phát ra ‘ cô pi ’ tiếng vang, ở sau tai cô lẩm bẩm nói nhỏ, “Nghiên Nghiên, cậu chảy ra nước thật ngọt, ăn thật ngon……!”

Mỗi một lần hắn phát ra thanh âm đầy dâʍ đãиɠ, trái tim Từ Nghiên liền mạnh mẽ nhảy nhót, bộ ngực tròn trịa phập phồng nhanh hơn, bị màu trắng của áo bông gắt gao bao vây lấy mật đào, như là thỏ con còn sống sờ sờ muốn nhảy ra, nhìn đến ánh mắt Mạc Quân Lâm càng tối đi, hắn thật hận chính mình không dài thêm một bàn tay đi xoa một đôi thỏ ngọc đang không ngừng nhảy lên kia!

‘ phụt ’!

Ngón tay thon dài của hắn lại một lần nữa lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai nhét vào trong cánh hoa đang gắt gao khép kín.

“Ngô……!” Từ Nghiên ngửa đầu kêu rên, tay nhỏ phản xạ bắt lấy cổ tay hắn, vừa đẩy vừa kéo.

Hắn lại cố ý một chút làm cô kéo động, một chút không cho cô kéo, trở nên như là cô khống chế ngón tay nam nhân ở chính trong động mật nhỏ của mình đưa đẩy…… Hơn nữa dòng nước chảy quá nhiều, rút ra có khi còn quăng ra tới, phun đến trên mu bàn tay Từ Nghiên.

Cảm giác được trên mu bàn tay dính dịch ướŧ áŧ, cô giống như là bị phỏng, bị dọa đến bỗng chốc lùi tay về.

Đã không còn trói buộc, hắn đặt tâm ý dâʍ ɭσạи của chính mình lên tiểu huyệt của cô, chậm rãi cắm, chà xát, còn không quên xoa khe thịt trên viên trân châu nhỏ kia.

Hắn cắn vành tai trắng nõn của cô, nhỏ giọng nói, “Nghiên Nghiên bên trong nóng quá, thịt rất nộn, ùa lên quấn lấy ngón tay của tôi…… Vẫn luôn hút, thật nhiệt tình, đều bị cậu hút đến không động đậy nổi.”

Mới không có, cô mới không có hút hắn……!

Từ Nghiên xấu hổ và giận dữ đến thẳng khóc, lại ngăn không được kɧoáı ©ảʍ làm cho người ta sợ hãi dưới thân kia, cô toàn thân căng cứng đến gắt gao, ở dưới bị hắn đùa bỡn, sâu trong cơ thể có một cỗ lại một cỗ bọt sóng đánh đi lên, càng vỗ càng mạnh mẽ, cô khó chịu đến muốn chết, đầu ngón chân đều dùng sức cuộn lại, liều mạng mà ngăn cản cơn sóng triều sắp quá giới hạn kia.

Huyệt bên trong thịt non càng nắm càng khẩn trương, hút ngón tay run rẩy không ngừng, Mạc Quân Lâm cảm giác được lực hút kia, trái tim cũng hưng phấn đến kinh hoàng, giấu ở trong ống quần côn ŧᏂịŧ run rẩy không ngừng, hắn chịu đựng du͙© vọиɠ như muốn, ở trong đầu cảnh báo bản thân, không thể ở chỗ này, không thể ở chỗ này! Hắn cùng cô lần đầu tiên không thể tùy tiện như vậy!

“Ngô, ngô ngô……!” Cảm giác được cái gì sắp tiến lên, tiểu huyệt vẫn luôn run rẩy không ngừng, cô kìm nén không được, cái miệng nhỏ hừ hừ, điên cuồng xoay thân thể muốn kêu hắn dừng tay!

Nhưng sao có chuyện hắn sẽ bỏ qua cho cô?

Hắn lấy ngón trỏ búng búng tiểu trân châu.

Lần này cô rêи ɾỉ một tiếng, rốt cuộc không nín được, dòng nước như lũ từ âʍ đa͙σ vọt ra, hắn rút ra ngón tay, thủy dịch giống như là nướ© ŧıểυ từ lúc mở cửa huyệt bắn ra một đường cong trong suốt.

Cô run run, thân thể sức lực như là nháy mắt bị rút cạn, mà nhìn hình ảnh kia, cô đỏ mắt, khóc đến càng thêm lợi hại.

Cô làm sao vậy? Đây là nướ© ŧıểυ sao? Bị hắn cắm đến phun nướ© ŧıểυ?

Hắn biết cô khóc cái gì, nhỏ giọng an ủi nói, “Đừng khóc, cái này không phải nướ© ŧıểυ, là triều xuy, nữ nhân cao trào một loại biểu hiện.”

Hắn bắt tay cô ấn ở tiểu huyệt ướt đẫm, đưa tới chóp mũi cô, “Cậu ngửi thử, không có mùi gì.”

Cô xấu hổ quay đầu đi, nhưng vẫn ngửi được một chút, sau đó ngây cả người, thật sự…… Không có mùi khai! Nhưng ngay sau đó sắc mặt cô càng hồng…… Thế nhưng, cô thế nhưng lại cho hắn cắm tới cao trào!

Người vừa tiến vào lúc nãy chuẩn bị mở cửa đi ra, đi qua cửa của hai người, đột nhiên tốt bụng hỏi, “Cô có phải hay không không thoải mái? Muốn giúp đỡ hay không? Tôi nghe được cô…… Vẫn luôn ở trong kêu rên, giống như còn có tiếng khóc.”

Người này vừa hỏi, trái tim hai người như dừng lại, Mạc Quân Lâm lấy ngón tay đang cắm ở cái miệng nhỏ ra, bên tai cô nhỏ giọng nói, “Nói với cô ta không có chuyện gì.”

Từ Nghiên cắn cắn môi, biết lúc này nếu nói ra, cô khẳng định có thể được cứu! Chỉ là…… Mạc Quân Lâm liền gặp chuyện!

Cô nháy mắt nghĩ đến hình ảnh cảnh sát mang hắn đi, còn có nếu như vậy khả năng mọi người đều sẽ biết…… Lý Húc nhất định sẽ biết! Mẹ cũng sẽ biết!