Xuân Sắc Đầy Vườn

Chương 2: Một trúc mã là sói

"Chân của cậu rất lạnh…… Tôi giúp cậu che nhiệt."

Hắn thanh âm phát ra cực thấp, nhưng nghe rất rõ …

"Quân lâm, lại không phải khi còn nhỏ, cậu không thể tùy tiện sờ tôi……"

Từ Nghiên cách thảm đẩy tay hắn, thẹn thùng đến không được.

"Tôi chỉ là nghĩ giúp cậu che nhiệt."

"Chính là tôi không cần cậu giúp……"

"Tôi biết cậu bởi vì lạnh ngủ không được…… Nghiên Nghiên, đoạn đường lúc này kẹt xe thực nghiêm trọng, ít nhất còn phải hai giờ nữa mới đến trường học, cậu chịu không được."

"……" Cô không phải người giỏi ăn nói, trong đầu hoảng hốt đến cái gì cũng không nghĩ được.

Cảm giác đầu gối được bàn tay hắn truyền nhiệt độ, khuôn mặt trắng nõn của cô càng lúc càng hồng, tay nhỏ vẫn luôn dùng sức dịch chuyển bàn tay to bất động của hắn ── đột nhiên hắn dời đi một ít, cô cho rằng rốt cuộc đẩy được hắn ra, kết quả hắn cư nhiên theo hình dạng đầu gối của cô vuốt ve lên!

Cô chưa bao giờ bị người vuốt ve như vậy, nháy mắt ngứa đến nổi da gà, thân thể hơi hơi run lên, cô sợ tới mức túm chặt lấy tay hắn.

"Quân Lâm, không cần, thật sự không cần! Tôi không lạnh……" Cô nhỏ giọng lại dồn dập nói.

"Chính là chân thực lạnh……"

Ánh mắt hắn đen kịt chăm chú nhìn cô, lên án cô đang nói dối.

"Tôi……"

"Ấm áp lên tôi liền không giúp cậu xoa nhẹ." Hắn bỏ qua một bên tay cô, tay to tiếp tục xoa bóp.

…… Hắn như thế nào chính là nói không nghe đâu?

Da thịt chung quanh đầu gối bị hắn hoặc lên hoặc xuống vuốt ve, chân còn không cảm thấy nhiều nhiệt, nhưng mặt lại như bị thiêu.

"Quân lâm, cậu không cần, không cần xoa nhẹ……" Tay cô vẫn luôn đẩy hắn, nhưng cô đẩy chỗ nào, hắn liền đổi một chỗ khác, hoàn toàn không để trong lòng.

Từ Nghiên lại không dám lớn tiếng quát ngăn hắn, vạn nhất khiến cho bạn học chú ý thì làm sao bây giờ? Khẳng định sẽ bị hiểu lầm……!

Tay hắn mơn trớn từng địa phương ngày càng nhiều, nhưng trên mặt lại không có gì đặc sắc, vẫn như bình thường trầm ổn an tĩnh, ngược lại là cô, bị xoa ra cảm giác thật kì quái ── như là tê, lại như là ngứa.

Hắn sờ qua địa phương thật bỏng…… Vì cái gì thân thể không tự chủ được nhũn ra?

"Ô……" Rêи ɾỉ từ trong cổ họng cô không chịu khống chế xông ra.

Cô nghe được thanh âm kia suýt bị hù chết! Mềm như bông thật kì quái…… Thật là tiếng cô phát ra sao?

Cô xấu hổ đến gắt gao cắn cánh môi, bởi vì nhẫn nại tê ngứa thân thể càng run.

Mạc Quân Lâm ôm eo thon đem cô sát một tí, thân thể mềm mại của cô bị ấn vào trong l*иg ngực chàng trai.

Cô thực gầy, nhưng lớn lên thịt một chút cũng không thiếu, cảm nhận được cô yêu kiều mềm mại đẫy đà, Mạc Quân Lâm ánh mắt u ám, cổ họng lặng lẽ lăn lộn.

Chính là, hắn nói chuyện ngữ điệu vẫn như cũ thanh đạm bình tĩnh, "Vẫn rất lạnh phải không? Như thế nào lại phát run?"

Mặt cô hồng đến muốn chết, sao có thể nói ra là bị hắn sờ đến tê dại chứ?

Cô chỉ có thể vẫn luôn dùng sức đẩy tay hắn ra, thở phì phò nhỏ giọng cầu xin, "Cậu đừng có sờ, tôi không lạnh…… Cậu không cần sờ soạng a……"

Tay nắm ở trên eo cô cũng hạnh kiểm xấu trượt lên.

"Eo độ ấm cũng có chút thấp…… Nghiên Nghiên, cậu giống như khối băng, nơi nơi đều lạnh."

"……" Cô luống cuống tay chân, một chút đẩy bàn tay tác loạn trên eo, một chút đẩy trên đùi, vặn vẹo vòng eo tưởng tránh được hắn, nhưng không gian hoạt động của cô quá ít, lại không dám vặn đến quá phận phát ra tiếng vang, như thế nào đều không thể thoát khỏi hắn.

Cô xấu hổ sợ vô cùng, thanh âm nghẹn ngào cầu hắn, "Quân Lâm, không cần, cậu đừng đùa a……"

Thân thể ngăn không được toát ra cảm giác kỳ quái, hắn sờ qua địa phương nào, liền xương cốt địa phương đó đều cảm thấy ê ẩm…… Cô thật là khó chịu, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể ngăn cản hắn?

Từ Nghiên không biết làm sao, hốc mắt không khỏi nóng lên, nước mắt rơi xuống, như sao băng xẹt qua rơi xuống khóe môi, sau đó, càng làm cho nàng giật mình sự việc đã xảy ra ── Mạc Quân Lâm ngũ quan xuất chúng anh tuấn đưa khuôn mặt tới gần, phóng đại trong mắt cô, lông mi hắn thật dài rũ xuống che đậy tròng mắt màu hổ phách xinh đẹp, môi mỏng duyên dáng hơi hơi mở ra, đầu lưỡi màu hồng nhạt đưa ra lui tới trên mặt cô, liếʍ đi nước mắt rớt xuống bên khóe môi.

Hắn liếʍ xong liền nâng đôi mắt lên, ánh mắt sâu không thấy đáy đối diện với ánh mắt giật mình của cô, lại một lần rũ xuống mi mắt, nghiêng đầu, đôi môi ấm áp hôn lên miệng cô.

Hắn ở trong lòng than thở một tiếng, quả nhiên…… So với hắn tưởng tượng ăn càng tốt.

Cô kinh ngạc mà trừng lớn mắt, hoàn toàn đã quên phản ứng, tầm mắt đi xuống, nhìn thấy hắn hơi rũ đôi mắt như là tản ra u quang, cái mũi cao thẳng cọ đến chóp mũi cô thật ngứa, môi đẹp ngậm lấy cánh môi cô một ngụm lại một ngụm liếʍ mυ'ŧ, bộ dáng si mê kia như là…nhấm nháp một món ăn ngon.

Cô chậm nửa nhịp mới duỗi tay đi đẩy hắn, nắm nắm tay đánh hắn, nhưng ngực hắn vừa chắc vừa cứng, cô không chỉ không đẩy được hắn, tay còn đánh đau…… Thân mình cô co rụt lại trốn, dán đến bên cửa sổ không thể lui tiếp, ngược lại bị thuận thế đè ở góc không thể động đậy.

Chóp mũi ngửi được đều là hơi thở nóng rực của hắn, trên người chàng trai tỏa ra nồng đậm vị hormone.

Nói, hun đến cả người cô nóng lên, miệng cũng vừa ngứa vừa ma, cô bị hôn đến đầu óc đều mơ hồ…… Hắn làm sao vậy? Vì cái gì, vì cái gì đột nhiên liền biến thành như vậy?

Mạc Quân Lâm hôn, hàm hồ nói, "Cậu thật ngọt……" Nói xong lại há mồm ngậm lấy miệng cô, liếʍ mυ'ŧ, trằn trọc nghiền nát, bốn phiến cánh môi tương giao phát ra tiếng vang ái muội.

Chung quanh không khí như là có lửa thiêu đốt, càng lúc càng nóng, cô nóng đến thân thể từng giọt từng giọt hóa thành mềm nhũn, tay nhỏ đấm hắn chậm rãi đã quên kháng cự, dần đi xuống, mềm mại đáp ở ngực hắn.

Này một nụ hôn, thật thâm…… Quá sâu.

Quá khứ cùng Lý Húc đều chỉ có khẽ chạm một chút, cô liền chạy nhanh xoay đầu, Lý Húc không dám bức cô, cho nên đây là lần đầu tiên cô bị hôn lâu như vậy, triền miên như vậy, hôn đến cô đều thở không nổi…… Trái tim như nổi trống, ' phù phù phù phù ' nhảy đến thật nhanh thật nhanh!

Cô hoảng hốt, tay hắn ấn trên đầu gối cô càng thêm làm càn.

Tay to từ đầu gối chuyển qua đùi bóng loáng như lụa, từ ngoài sườn tấc tấc dao động đến sườn non mềm bên trong, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng tinh tế vuốt ve, dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng cọ…… Từ Nghiên tê dại đến run mạnh, rốt cuộc từ trong nụ hôn sâu ngọt ngào trí mạng của hắn lấy lại tinh thần.

Cô giãy giụa, liều mạng đẩy tay hắn ở trên đùi tác oai tác quái, hắn bị đẩy liền dừng lại bất động, nhưng lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cuồn cuộn không dứt không chỉ làm cô phần bên trong đùi nóng lên, còn dâng lên cảm giác rất kỳ quái…… Hắn rõ ràng không sờ soạng a! Vì cái gì cô sẽ cảm thấy không biết ở chỗ nào phát ngứa khó nhịn đâu?

Phía dưới ngừng quấy rầy, bàn tay to nắm bên hông cô lại bắt đầu hồ nháo trượt lên, canh chừng nàng không chú ý liền bò đến bao lấy bộ ngực mềm mại.

Hắn, hắn sao lại có thể sờ nơi đó!

Bàn tay Mạc Quân Lâm cách lớp áo mỏng của cô nắm lấy vυ' không lớn không nhỏ vuốt ve, lực đạo không lớn, nhưng lại bóp lại véo, vυ' tròn trịa bị xoa đến rung lên, quần áo đều bị xoa thành nhăn nhúm nếp gấp.

"Ân, ân hừ…… Ngô……" Cô chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cái miệng nhỏ ô ô kêu, nhưng hắn vẫn luôn dùng môi lấp kín miệng cô, chính là từ khóe môi tiết ra vài tiếng kêu to cùng rầu rĩ, căn bản không ai sẽ nghe thấy.

Khi môi hắn rốt cuộc thoáng buông ra, cô bắt lấy thời cơ cúi đầu né tránh, cô hơi thở không xong, suyễn cái không ngừng nói, "Quân Lâm, Quân Lâm…… Cậu đừng như vậy được không…… Mau dừng tay…… Cậu hiện tại dừng tay, ta…… A!"

Cô còn chưa nói xong, hắn môi mỏng lại đột nhiên hôn lên phần cổ lộ ra lúc cô cúi đầu.

"Ô……!" Thật ngứa!

Cô căng thẳng thân thể, liền đầu ngón chân đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cuộn lại, mắt hạnh dương như phát ra ánh sáng, mà vừa nghe được tiếng kêu của chính mình, cô không chút suy nghĩ liền bưng kín miệng! Hôm nay nếu là những người khác đối cô làm như vậy, cô đã sớm lên tiếng hét lên! Chính là Quân Lâm, cô mới vẫn luôn chịu đựng, rốt cuộc vì cái gì? Hắn rõ ràng là thanh mai trúc mã cô tín nhiệm nhất a!

Cô chỉ còn một bàn tay có thể đẩy hắn, cô hoang mang rối loạn, hắn chạm vào chỗ nào liền đẩy, nhưng hắn nơi nơi đốt lửa, cô mệt mỏi.

Bàn tay ấn trên đùi trắng nõn của cô đã sớm không ngoan ngoãn dừng lại, làn váy cô vị vén lên, có thể nhìn thấy tay chàng trai dụng tâm không ngừng vuốt ve đùi tròn trịa nộn thịt của cô, mà hắn một cái tay khác thay phiên yêu thương nhéo nhũ hoa mềm như bông.

Mạc Quân Lâm lại thân lại sờ, muốn ngừng mà không được, cô như thế nào toàn thân đều mềm lại thơm ngào ngạt đâu? Thật sự rất nộn, so đậu hủ còn mềm hơn…… Hắn dùng sức một chút véo vυ' cô, cảm thấy giống như có thể véo ra nước.

"Ô, ân…… Ân……" Cô dùng sức lắc đầu, khóe mắt chảy ra nước mắt, đôi mắt ủy khuất mê mang ướŧ áŧ vẫn luôn phát ra cầu xin kêu hắn dừng tay.

Nhưng gương mặt tuấn tú kia phun ra một cỗ nhiệt khí, gắt gao chôn ở cần cổ cô quấn quýt si mê liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi thấm ướt không ngừng liếʍ phần thịt non ở cổ, cái mũi còn vẫn luôn dùng sức ngửi, thỉnh thoảng tiếng nói trầm thấp còn hàm hồ mà nói Nghiên Nghiên thơm quá, Nghiên Nghiên thật mềm…… Lời nói dâʍ đãиɠ kêu cô cảm thấy thẹn đến muốn chết!

Lúc này Lý Húc không biết sao lại tỉnh lại, hắn bắt lấy cái mũ ở trên mặt, quay đầu về phía sau nhìn lại, sắc trời đã hoàn toàn tối, xe buýt không đốt đèn, phía sau toàn bộ bao phủ màu tối đen như mực, hắn nhìn không rõ lắm, mơ hồ chỉ thấy được một chân, hắn híp híp mắt, nhận ra giày là Mạc Quân Lâm ── bọn họ cùng đi mua giày, lại thích cùng một đôi, Quân Lâm lại nhường cho hắn, cho nên hắn nhớ rất rõ ràng.

…… Nếu là Quân Lâm ở bên Từ Nghiên, hắn có cái gì phải lo lắng?

Vì thế Lý Húc lại cầm lấy mũ đắp lên mặt, tiếp tục ngủ.

Mà lúc này bàn tay tà ác vẫn luôn tinh tế vuốt ve đùi cô đột nhiên hướng chỗ sâu tìm tòi, cô lại không kịp ngăn cản.

Tiếng nói trầm thấp ám ách liền ở bên tai cô vang lên ── "Nghiên Nghiên, qυầи ɭóŧ cậu ướt……"