Xuân Sắc Đầy Vườn

Chương 1: Ba người thanh mai trúc mã

Hôm nay là ngày du lịch cuối cùng của học sinh tốt nghiệp cao trung, xe buýt đưa đẩy trên đường về, Từ Nghiên quên một vài thứ, chạy về tiệm cơm lấy, cho nên là người cuối cùng lên xe.

Vị trí đằng trước đều đã đầy người, cô đi đến chỗ chất đầy hành lí sau cùng mới tìm được vị trí, một người cô đơn ngồi xuống.

Cô ngồi xong, ngưỡng cổ nhìn vào giữa xe ầm ĩ một đám người, ở giữa là bạn trai cô Lý Húc, xung quanh hắn cả trai lẫn gái đánh bài nói chuyện phiếm, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Trong lòng cô thực hụt hẫng, mới vừa rồi còn ở bên cạnh hắn, hắn thế nhưng liền xem cô như không khí, cũng chưa từng liếc cô một cái.

Cô nhìn đám người kia một hồi, bình thản quay đầu nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ làm như không thèm để ý, nhưng trên thực tế, trong lòng cô khổ sở muốn chết…… Mà ngàn câu vạn chữ muốn nói lên từ hai tuần trước, bạn cô phát hiện Lý Húc cùng cô gái khác đi ra ngoài chơi, còn chụp lại chân tướng gửi cho cô.

Bên trong ảnh chụp là bóng dáng một nam sinh cùng nữ sinh, hai người dán vào nhau, thật sự rất gần, cô nhận ra nữ sinh kia chính là quản lý đội bóng rổ của Lý Húc, kêu Chu Vân Tư…… Bóng dáng nam sinh có chút mơ hồ, rất giống Lý Húc, nhưng cô không dám khẳng định.

Bởi vì cô không tin, làm bạn cô luôn tự tin thông tin chuẩn xác không cao hứng, cũng cùng cô rùng mình…… Từ Nghiên rất là khó chịu, nghĩ thầm cô nhất định phải đem việc này làm cho rõ ràng!

Nhưng cô cũng không phải người ngay thẳng gì cho cam, tại độ tuổi mười bảy mười tám này chuyện gì cũng đều muốn làm rõ, lần này cũng không ngoại lệ, cô muốn hỏi rõ Lý Húc, nhưng như thế nào lại nhấc không nổi dũng khí đây?

Kết quả là, trong chuyến du lịch tốt nghiệp này, cô rối rắm, đối với Lý Húc xa cách làm cho hắn cũng phát hỏa, cuối cùng hành trình hai ngày này hắn chỉ lo tìm người khác đi chơi, dứt khoát không để ý tới cô.

Cùng bạn thân giận dỗi, cùng Lý Húc cũng giận dỗi, Từ Nghiên có chuyện cũng không biết tìm ai để nói, cô rùng mình, cảm thấy thật lạnh, khoanh tay trước ngực ôm chính mình.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, hỏi chính mình, vì cái gì lại biến thành như vậy? Rõ ràng khi còn nhỏ thật tốt…… Trong đầu không tự chủ hiện lên một ít hình ảnh trong quá khứ ── hai cậu bé cùng một cô bé luôn là ghé vào cùng nhau chơi đến dơ cả người, đó là Lý Húc, Mạc Quân Lâm, cùng cô.

Ba người gần gũi, còn từ nhà trẻ đến cao trung đều học cùng trường, cùng lớp. Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng bị mắng, qua thời gian vượt qua vô số điều tốt đẹp, khi đó ai cũng không có tâm tư phức tạp, tình cảm đều là thuần túy mà chân thành, mãi cho đến năm vào cao trung Lý Húc tỏ tình với cô ── Lý Húc thật tốt, như ánh mặt trời nhiệt tình, cùng hắn yêu đương là thực vui sướиɠ, cô suy xét một trận, liền đáp ứng hắn.

Mà dần dần, cô bắt đầu có tự giác cùng Mạc Quân Lâm bảo trì khoảng cách. Trừ lần đó ra, việc kết giao này cô cũng không dám nói cho mẹ biết, bởi vì mẹ cô luôn ân cần dạy bảo nói không thể yêu sớm.

Chỉ là vẫn mau chóng bị mẹ phát hiện ra.

Cô bị hung hăng mắng cho một phen, đặc biệt là luôn bị cảnh cáo, không được trước vào đại học có hành vi ảnh hưởng học tập.

Từ Nghiên ngẫm lại cũng đúng.

Nghe nói con trai một khi yêu đương rất khó từ bỏ, cô lại thi vào khoa ngoại ngữ của trường đại học hàng đầu, càng cần phải tranh thủ thời gian nỗ lực học tập.

Cứ như vậy kết giao ba năm, hiện giờ đều đã tốt nghiệp cao trung, cô vẫn kiên trì, hai người cùng lắm chỉ dắt tay, hôn qua không đến mười lần, đặc biệt trong khoảng thời gian này vì thi cử, cô chuyên tâm chuẩn bị, Lý Húc hẹn cô rất nhiều lần đều bị cự tuyệt.

Hắn không cao hứng, có phải hay không cũng bao hàm nguyên nhân này?

Thời điểm cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên vị trí bên người trùng xuống, cô phản xạ quay đầu nhìn lại, là dáng người giống nhau lúc còn cao trung Mạc Quân Lâm ngồi xuống

"Nơi này an tĩnh."

Hắn trong tay còn cầm một quyển sách, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt quét nàng một cái. Ách, cho nên là ngại ồn ào mới ngồi lại đây?

Cô cũng không chờ mong hắn sẽ an ủi làm dịu đi cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn, bọn họ ba người chơi ở bên nhau, mỗi lần nàng khóc chỉ có Lý Húc rống lên với cô, Mạc Quân Lâm lại luôn ngồi ngây ngốc ở một bên, cái gì cũng không nói, liền sẽ nắm tay cô.

Nói thật, bề ngoài Mạc Quân Lâm còn xuất sắc hơn Lý Húc, nhưng hắn quá lạnh lùng, kiệm chữ như vàng, nửa điểm phản ứng đều không có, chính là có vài nữ sinh mê mẩn diện mạo của hắn, thử vài lần không được liền thấy thật mất mặt mà buông tay.

Trái ngược với Mạc Quân Lâm, Lý Húc tính cách rộng rãi, tiêu chuẩn soái ca rực rỡ như ánh mặt trời lại hấp dẫn càng nhiều nữ sinh, thậm chí có người làm trò đối với cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô là bạn gái bị làm lơ cũng không phải một hai lần, nhưng cô không nghĩ tới, chuyện này Lý Húc cũng không quan tâm…… Quá khứ mặc kệ cô cáu kỉnh như thế nào, hắn cũng mặc kệ.

Cô không thể không hoài nghi hắn thay lòng, giống bạn cô nói, hắn có người khác…… Cô quay đầu sang một bên, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, nhưng bên tai này đột nhiên truyền đến một cỗ nhiệt khí ── "Nghiên Nghiên, cái từ này có ý tứ gì?"

Âm thanh trầm thấp cách tai thật gần, gần gũi giống như trực tiếp nặng nề mà đập vào màng tai cô, trái tim run lên, lỗ tai mẫn cảm hơi nóng…… Cô không nhanh không chậm xoay đầu, đối diện với con ngươi đen nhánh của Mạc Quân Lâm, hắn nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, theo tầm mắt đi xuống, cô xem qua, ngón tay thon dài của hắn chỉ vào một chữ tiếng Anh.

Cô biết hắn không phải cố ý. Từ Nghiên trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, lại khó mà nói với hắn…… Cô cúi đầu, thuận tay đem sợi tóc cài vào sau tai, muốn xem rõ ràng là chữ gì, nhưng đột nhiên xe buýt quẹo một cái, cô không báo trước bị ném về hướng Mạc Quân Lâm, đυ.ng vào cánh tay hắn, cố tình xe ngay sau đó lại hất đuôi một cái, trọng tâm cô không vững, liền bị vứt ra khỏi chỗ ngồi.

Đột nhiên, eo thon bị một bàn tay to gắt gao nắm lại, rốt cuộc ngừng động tác vọt tới trước của cô.

Trên xe một đám người đều bị ném đến ngã trái ngã phải, hùng hùng hổ hổ một trận lại tiếp tục hồ nháo lên, mà đuôi xe lay động so phía trước càng lợi hại, càng là run rẩy không ngừng.

Từ Nghiên sợ tới mức trái tim nhảy kinh hoàng, chậm nửa nhịp mới hoãn lại, phát hiện bàn tay ấn ở bên hông mình vẫn chưa thu về…… Bàn tay hắn thật lớn thật ấm, nắm mình thật chắc.

Cô nháy mắt nóng lên, vòng eo bị nóng đến nhũn ra, thẹn thùng đến hai má hơi hơi phiếm hồng.

"Quân Lâm, xe không thành vấn đề, tay cậu……"

Cô còn chưa nói xong đã bị tiếng nói trầm thấp của hắn đánh gãy ── "Nghiên Nghiên, trên người của cậu độ ấm rất thấp, có phải hay không lạnh?"

"Ách……" Cô giương mắt đối diện với biểu tình quan tâm của hắn, định thần một chút, theo bản năng nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi đây ôm cậu, một hồi liền không lạnh."

Hắn ngữ khí không cho cự tuyệt.

Cô nói lắp nói, "Không, không cần, tôi đắp thảm thì tốt rồi!"

Nàng thể hàn, khi còn nhỏ vào mùa đông Mạc Quân Lâm thường nắm tay cô hoặc là ôm cô sưởi ấm, nhưng bây giờ lớn hơn nữa đã cùng Lý Húc xác nhận quan hệ yêu đương, cô sao có thể lại cùng hắn làm như vậy?

Mạc Quân Lâm nghe vậy liền buông tay, khom lưng thay cô cầm lấy tấm thảm mỏng mỗi chỗ ngồi đều có, cô vươn tay nhận lấy, hắn không cho, chủ động thay nàng đem thảm phủ lên đầu gối.

Bởi vì một ngày cuối cùng buổi sáng cả lớp muốn chụp ảnh chung, hôm nay cô mặc là váy, chỉ dài đến đầu gối.

Nhưng là đắp xong thảm, bàn tay to của hắn lại một lần vòng lấy eo cô.

"Tay cậu như thế nào lại……" Cô trừng lớn đôi mắt, mặt lộ vẻ giật mình.

"Thảm phải một thời gian mới có thể ấm, tôi trước ôm cậu chờ một lát." Hắn khẩu khí nhàn nhạt, biểu tình kia cùng biểu tình khi còn nhỏ chiếu cố cô giống nhau như đúc, quá khứ hồi ức nảy lên trong óc, trong lúc nhất thời cô tâm tư liền rối loạn…… Cô nghĩ đến Lý Húc.

So với hắn, Mạc Quân Lâm vẫn luôn là như thế này yên lặng làm bạn cô.

Kỳ thật cô không đặc biệt nghĩ tới muốn cùng ai ở bên nhau, lúc trước nếu là đổi thành Mạc Quân Lâm tỏ tình với cô, cô khả năng cũng sẽ đáp ứng…… Nhưng cô biết Quân Lâm vẫn luôn đều cô xem cô là em gái mình.

Cho nên chính là bị hắn ôm, cô thẹn thùng, trong lòng lại không có đoán mò cái gì, chỉ là bởi vì lâu lắm chưa từng ôm mà cảm thấy không được tự nhiên thôi.

Mặt sau cùng chỗ ngồi bị che thật sự kín mít, trừ phi đi tới, bằng không không ai xem tới được Mạc Quân Lâm cao lớn ôm Từ Nghiên nhỏ xinh mảnh khảnh, mà bọn họ bên cạnh chỗ ngồi đặt hai hành lý, tầm mắt càng là bị ngăn trở hơn phân nửa.

Mạc Quân Lâm một tay ôm eo Từ Nghiên, một tay cầm sách đọc, thần sắc thanh lãnh.

Theo thời gian trôi qua, cô càng lúc càng thả lỏng, thậm chí nhịn không được thói quen giống như trước dựa vào thân hình ấm áp của hắn…… Chỉ là dựa một hồi, không quan hệ đi?

Đột nhiên, trời đổ mưa, cửa sổ xe dần bị sương mù vây kín, phong cảnh cũng không thấy rõ lắm, cô nhìn, đôi mắt cũng nổi lên sương mù, trong lòng bị cơn mưa phùn kéo dài đánh đến càng thêm phiền muộn.

Chờ đến khi vào đại học, tình cảm của ba người bọn họ sẽ giống như trước vẫn thật tốt sao?

Cô nghĩ nghĩ liền ở trong lòng phủ định…… Không có khả năng.

Từ lúc cô đáp ứng cùng Lý Húc kết giao, liền thay đổi.

Cô xa cách Mạc Quân Lâm, thời điểm ba người chơi ở bên nhau cũng càng ít, hơn nữa không chỉ là Quân Lâm, xem cô hiện tại cùng Lý Húc nháo thành như vậy, đại khái…… Đến hắn cũng không giữ được đi?

Trời mưa càng lúc càng to khiến xe buýt cũng gặp kẹt xe, sắc trời lại dần dần tối xuống, phía trước mấy người chơi đùa hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, từng người trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, không bao lâu, xe buýt lại vang lên âm thanh tiếp tục khởi hành.

Từ Nghiên kiễng chân nhìn về phương hướng phía Lý Húc, hắn cũng ngủ, trên mặt còn có cái mũ, một bộ dáng như ngại ồn ào…… Như thế nào một chút cũng không nghĩ tới cô?

Cô thất vọng, cúi thấp đầu xuống.

"Không mệt sao?" Mạc Quân Lâm bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

"Ân……"

Trời mưa sương mù bay, cho nên khí lạnh vây đến xe buýt lại càng mạnh, không khí lạnh căm căm, mặc váy làm chân đông lạnh thực sự, lạnh đến cô khép lại hai chân, cô từ trước đến nay sợ lạnh, chính là đắp thảm lên cũng lạnh khiến cô khó chịu, hơn nữa trong lòng có tâm sự, như thế nào sẽ có buồn ngủ?

Bỗng nhiên, có cái gì chui vào cái thảm của cô, cô cảm giác được bàn tay nóng bỏng trực tiếp phủ ở đầu gối trần trụi của cô!

Cô hoảng sợ, hoảng loạn đến quay đầu nhìn hắn, "Quân Lâm, cậu, cậu làm gì a?"