[Đồng nhân Harry Potter] Phụ Nợ Tử Thừa

Chương 38: Ăn một miếng pút – đinh

Khi bước vào sân ga 9¾, Sissy có một cảm giác như trút được gánh nặng, mấy ngày nghỉ này của cô trôi qua thật không thoải mái.

Đương nhiên, người cảm thấy không thoải mái cũng không chỉ có mình cô, mà Harry người được Hội Phượng hoàng bảo vệ đến mức gió thổi không lọt cũng là một bộ dạng buồn bã, âu sầu.

“Harry, cậu có biết không...Bộ dạng cậu bây giờ y hệt con chó bị vứt bỏ...” Sissy thành thật nói. Có điều Harry không phải bị người từ bỏ, mà là bị huy hiệu từ bỏ. Đối với đứa bé một lòng cầu tiến này, Sissy cảm thấy mình cần phải an ủi cậu ta một chút: “Thực ra cậu không cần buồn rầu đâu, cậu cần phải biết rằng màu sắc của huy hiệu huynh trưởng không phù hợp với màu mắt của cậu, màu đỏ phối với màu xanh lá cực kỳ có hương vị của đất.”

Khóe miệng Harry giật một cái, trải qua mấy ngày nghỉ này, cậu phát hiện người ở Slytherin đều là cực phẩm, đặc biệt là người phụ nữ trước mắt này, những lời nói từ trong miệng cô ấy nói ra đều khiến người khác có cảm giác rất bất lực.

Có điều nhờ lời an ủi của cô ấy, mà tâm tình của Harry cũng không khó chịu như trước nữa, tuy rằng cậu muốn làm huynh trưởng, nhưng so với cậu, rõ ràng là Ron càng khát vọng có cái huy hiệu này hơn, thân làm con trai út trong nhà, từ nhỏ Ron đã lớn lên trong sự xem nhẹ của mọi người, hiện tại Ron đã thành huynh trưởng, cuối cùng phu nhân Weasley cũng coi trọng đứa bé này hơn rồi.

Vừa nghĩ như thế, Harry nở nụ cười, cũng vì vậy mà Ron được mua một cái chổi mới, có lẽ học kỳ này cậu ấy có thể chơi Quidditch cùng với bạn tốt rồi.

Thấy lời an ủi của mình có hiệu quả, Sissy tỏ vẻ rất vui vẻ.

Sissy không biết, câu an ủi xuất phát từ lòng tốt của mình đã rơi vào trong mắt Draco đứng cách đó không xa.

Trong nhà ga rất ồn ào, Draco cũng không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cậu chỉ nhìn thấy cô gái tóc trắng nói cái gì đó, sau đó Potter nở nụ cười, tiếp theo Sissy cũng tự nhiên cười nói, hai người giống như đã có một loại ăn ý nào đó.

Thấy một màn như vậy, Draco cảm thấy rất khó chịu.

Sự khó chịu ấy vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi cậu lên tàu, hơn nữa bởi vì nhìn thấy Sissy giúp Potter đặt rương vào giá để hành lý mà sự khó chịu lại tăng đến một độ cao mới.

“Đến cả hành lý cũng không tự cầm nổi, đúng là đồ ngu xuẩn.”

Khi Draco đi ngang qua bọn họ, cậu không buồn che dấu tâm tình của mình một chút nào.

“Malfoy, mày nói ai ngu xuẩn?” Ron đã nhảy dựng lên phản bác.

Mắt thấy cuộc đấu võ mồm sắp thanh cấp thành chiến tranh, Sissy vội vàng đứng ra hòa giải: “Cả hai đều là huynh trưởng, sau này còn nhiều lần hợp tác làm việc với nhau...Để mấy đứa nhỏ năm dưới nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến phong cách học đường...Dĩ hòa vi quý đi...”

Nếu như bình chọn giáo sư bị uất ức nhất Hogwarts, Sissy chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào.

Bên phía Harry thì không thể động vào...Mà bên Draco...Lại càng không thể động vào.

Sissy lặng lẽ tách hai người sắp đánh nhau ra, lấy lòng mà lén lôi tay áo của Draco.

Cũng may là Draco vẫn còn tương đối dễ lấy lòng, khẽ hừ một tiếng rồi không dây dưa nữa, mà Sissy thấy Draco rời đi, cùng cười xấu hổ rồi đuổi theo.

Hai người cũng không đi quá xa, chỉ tìm một khoang xe trống gần đấy rồi đi vào.

Để lấy lòng con rồng nhỏ kiêu ngạo này, Sissy chủ động cầm lấy cái rương của cậu ấy rồi để lên kệ, lúc này Draco mới để ý thấy động tác nâng rương của Sissy rất dễ dàng, thì mới nhớ ra là thể chất của cô khác hẳn người bình thường.

Chờ đã...Khắc hẳn với người bình thường?

Draco đột nhiên bắt được vấn đề vẫn luôn làm cậu phức tạp, nếu như nói điểm đặc biệt của Sissy, cơ thể của cô ấy chính là cái đó.

Sức mạnh, tốc độ, năng lực phản ứng...Lúc bạn đầu Draco còn cho rằng bởi vì cô ấy từng làm Thần sáng, huấn luyện trong thời gian dài đã khiến cô ấy không giống người thường, nhưng khả năng cơ thể như vậy, thực sự có thể trải qua rèn luyện mà có được sao?

Huấn luyện cả một kỳ nghỉ, tuy rằng Draco cũng có tiến bộ, nhưng vẫn kém xa so với Sissy.

Tốc độ, sức mạnh của Sissy thậm chí có thể so sánh với Người Sói, còn cả năng lực phản ứng cùng trực giác như dã thú nữa...

Thế nhưng, nếu nói năng lực đó có được là do huyết mạnh nhà Suyier, thì Edwin cùng cha khác mẹ với Sissy hình như cũng không giống vậy. Tuy bản thân Edwin cũng là phù thủy mạnh mẽ, nhưng hình như cũng không có cơ thể khác hẳn người thường như Sissy.

Draco nghĩ đến tấm thảm treo tường của gia tộc Suyier, nghĩ đến kim tuyến thêu tên Sissy...

Chẳng lẽ...Bí mật của nhà Suyier chính là thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra một người có năng lực đặc biệt?

Sau khi Sissy sửa sang xong hành lý của mình, phát hiện chàng trai tóc bạch kim đang ngồi đối diện với cô, con mắt màu xám tro hơi nheo lại, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một món hàng đẹp đẽ.

“Draco...Làm sao vậy?” Sissy có chút không hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu.

Dáng vẻ cô gái hơi nghiêng đầu nhìn có chút dí dỏm, ánh mặt trời chiếu thẳng vào khoang xe qua cửa sổ, trong xe biến thành một màu hồng đầy dịu dàng, thấm vào áo choàng xanh trên người Sissy, tóc bạc rơi trên vai, trên tay đeo một cái vòng tay mảnh nhỏ.

Draco đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ Sissy hình như trưởng thành lên nhiều, chuyện cơ thể của cô bị trở về năm mười lăm tuổi do pháp thuật cũng đã trôi qua hai năm, bộ dạng Sissy năm nay cũng đã mười bảy rồi.

Chỉ là do dáng vẻ cô nhỏ bé, hơn nữa người khác đều cho là cô vẫn dùng pháp thuật giữ nhan, cho nên biến hóa của cô, không có ai để ý.

“Một kỳ nghỉ không gặp, hình như cô có hơi nảy nở nhỉ.”

Draco chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, khóe môi nâng nhẹ, giống như cười mà không phải cười.

Sissy nghe cậu nói xong, lại không có vẻ có tật giật mình, mà ngược lại còn gật đầu rất long trọng: “Tôi cũng nghĩ là như vậy, bởi vì vòng ngực tăng 1cm...”

“...”

Trong nháy mắt, nụ cười của Draco cứng lại...

Rất tốt, suy nghĩ của đồ ngốc này vẫn luôn mạnh mẽ như vậy...

“Được rồi, còn chưa chúc mừng cậu được làm huynh trưởng.”

Một lát sau, sau khi cảm thấy bầu không khí quá xấu hổ, Sissy chủ động nói.

Draco hắng giọng một cái: “Thực ra đây là chuyện trong dự liệu của tôi.”

Sissy mím môi một cái, nghiêm túc nói: “Harry cũng đã từng nghĩ như vậy.”

Bị nói giống với đối thủ một mất một còn, Draco có một cảm giác muốn nội thương...

Nói chuyện câu được câu không trên xe làm thời gian trôi qua rất nhanh, khi trời gần tối đã đến Hogwarts, Draco không đi cùng Sissy, mà là đi tìm thủ lĩnh Pansy để cùng đi đón tân sinh nhà Slytherin.

Pansy lên năm năm đã nuôi tóc dài, trông có vẻ trưởng thành xinh đẹp, đương nhiên ánh mắt Sissy cũng không tập trung vào mái tóc của cô ấy, mà là nhìn chằm chằm vào ngực của người ta.

Trong lòng dâng trào sóng gió...Trẻ con bây giờ đều ăn gì để sống...

Lại nhìn gò đất nhỏ của mình một cái, Sissy hạ quyết tâm đêm nay phải uống thêm vài cốc nước ép đu đủ.

Có điều kế hoạch cũng không được thực hiện như trong dự liệu của Sissy, bởi vì ngay sau khi cô ngồi khu ngế của giáo viên, có một bóng dáng màu hồng phấn ngồi xuống bên cạnh cô.

Áo choàng màu hồng phấn, túi xách cũng màu hồng phấn, giày cao gót màu hồng, thậm chí phía trên mũi giày còn có một cái nơ màu hồng...

“Phụt...” Sissy quay ra nhìn bà ta một cái, bánh pút-đinh trong miệng không cẩn thận bắn vào người bà ta.

Hàng ghế giáo sư yên tĩnh lại, không phải nói là toàn bộ lễ đường đều yên tĩnh lại.

Sissy để ý thấy sắc mặt của bà ta sau khi bị Sissy văng đầy bánh pút-đinh giống như một bảng màu nhiều màu sắc, trông rất đẹp mắt...

“Xin lỗi, xin lỗi...Lúc nãy tôi nhất thời không cẩn thận...Có lẽ tôi có thể...Scourgift (Bùa tẩy rửa, vệ sinh)?”

Sissy lôi đũa phép ra, Draco ngồi trên bàn dài nhà Slytherin nghe vậy thì sống lưng cứng đờ, kinh hãi mà nhìn đồ ngốc ngồi trên ghế giáo sư...

Thân ái... Cô còn nhớ câu thần chú khôi phục như lúc ban đầu của mùa hè năm ngoái không...Cái hiệu quả ấy, khá là ngất ngây...

Cũng may không đợi Sissy ra tay, Dumbledore ngồi ở một bên khác đã dùng câu thần chú Scourgift trước, xem ra ông ta cũng biết thần chú việc nhà cùa Sissy không ổn chút nào...

Kết quả của trận phong ba nhỏ này chính là bài phát biểu càng khiến người ta chán ghét hơn của Umbridge.

Có ai nguyện ý nhìn một con cóc màu hồng phát biểu trên đài đâu? Đặc biệt là bà ta còn cắt ngang lời Dumbledore nói..., đứng trên bục phát biểu nói đi nói lại về việc cải cách Hogwarts.

“Trường học của chúng ta cần phải thay đổi, cần phải vứt bỏ một số thói quen cũ kỹ, lỗi thời, như vậy thì chúng ta mới có thể tiến lên không ngừng và khai sáng một kỷ nguyên mới rộng mở, một thời đại mới có hiệu suất cao và hợp tình hợp lý, để bảo quản những gì cần bảo quản, hoàn thiện những gì cần hoàn thiện, và loại bỏ những gì mà chúng ta thấy rằng thực sự nên ngăn cấm...”

Umbridge nói rất nhiều, nhưng Sissy hầu như không không nghe lọt một câu nào, cô chỉ biết là, hình như bản thân vừa mới đắc tội với con cóc màu hồng này ngay trong ngày đầu tiên vào trường...

Nhưng mà trời đất chứng giám, cô thực sự không hề cố ý, cho dù là ai đang ngồi ở đây ăn cơm, đột nhiên thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc như một cô gái nhỏ tầm 15 – 16 tuổi đều sẽ có phản ứng như vậy mà...

Điều quan trọng là bà ta trông đẹp thì cũng không sao, nhưng đằng này đôi mắt sưng to, chân vòng kiềng, thân thể mập mạp...Nhìn thế nào cũng thấy lớn lên giống con cóc...Cô còn chưa coi bà ta là cóc tinh rồi đọc thần chú nhanh chóng hiện thân là còn may rồi.

“Sissy, vẻ mặt của cô rất dữ tợn...” Giáo sư Flitwick ngồi bên cạnh Sissy nhẹ giọng nhắc một câu.

“À, tôi đang suy nghĩ...” Sissy nghiêm túc trả lời.

Cô đang suy nghĩ phải xử lý đống quần áo màu hồng treo trong tủ quần áo của mình như thế nào, có lẽ sau này cô cũng không muốn mặc quần áo màu hồng phấn này nữa đâu.