Trọn Kiếp Một Người

Chương 1

- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, mau cút đi!

Giữa khung cảnh tràn ngập màu máu, thi thể nằm la liệt, một hắc y nhân khuôn mặt hung tợn đang từ từ tiến lại trước mặt hắn. Trong tay tên đó còn cầm một cây đại đao, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. Khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo, đôi mắt đầy tơ máu, cái miệng phát ra tiếng cười ghê rợn. Tên đó tiến lại gần hắn, cất giọng nói khàn khàn:

- Tiểu tử, đừng sợ. Sẽ không đau lắm đâu. Sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ đi theo cha mẹ ngươi thôi. Ha ha ha!

Tên hắc y nhân cười khặc khặc, một bộ dáng thỏa mãn, đoạn quay sang nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng.

- Chết đi!

Thanh đao bổ xuống, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm.

- Không!!!

Cố Đông Hoa bật dậy, một thân bạch y ướt đẫm mồ hôi. Hắn vừa đưa tay quệt mồ hôi trên trán vừa lẩm bẩm.

- Lại là giấc mơ đó! Ta bỗng dưng lại mơ thấy nó.

Cố Đông Hoa đứng dậy, mở cửa sổ, làn gió lạnh ngoài cửa ùa vào lại khiến hắn thấy dễ chịu hơn. Trong trí óc hắn đang nhớ về giấc mơ vừa nãy, khung cảnh ghê rợn khiến hắn chợt thấy rùng mình.

Lại nói đây không phải là lần đầu tiên Cố Đông Hoa thấy giấc mơ đó, hắn vẫn thường xuyên bị quấy rầy bởi nó lúc còn nhỏ, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ đến khi hắn bái nhập vào Thanh Phong phái, làm đồ đệ của Hàn Minh, sống trong tông môn thì lúc này giấc mơ mới biến mất. Sau nhiều năm như vậy, hắn cứ nghĩ mình sẽ không còn thấy nó nữa, thế nhưng vừa mới rời khỏi tông môn một ngày, giấc mơ lại xuất hiện, thậm chí còn có phần chân thật hơn trước. Lúc này Cố Đông Hoa dường như có thể nghe mùi máu tanh thoang thoảng đâu đây.

Hắn cố gắng bình tĩnh, trở lại giường nằm. Trằn trọc một lúc lâu vẫn không thể nào chợp mắt được, hình ảnh giấc mơ vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chan hòa, chim ca ríu rít. Cố Đông Hoa bật dậy, thấy ánh nắng chói chang ngoài kia mới phát giác rằng mình đã ngủ lâu đến thế. Hắn xuống lầu, kêu tiểu nhị làm vài món điểm tâm. Ăn sáng xong, hắn rời khỏi khách điếm, lên ngựa thẳng đến Lăng Châu.

Lần này hắn phụng mệnh của sư phụ đến Lăng Châu để giúp Trần gia chủ Trần Thư, bằng hữu cũ của ông, tiêu diệt một con yêu quái kì lạ. Dọc đường đi, hắn luôn ra tay hiệp nghĩa giúp người theo đúng lời dạy, thế nên khi đến được Lăng Châu cũng đã trải qua năm ngày. Trong năm ngày đó, không ngày nào là hắn không bị giấc mơ đáng sợ đó quấy rầy. Chuyện đó khiến cho hắn bị mất ngủ liên tục, tinh thần xuống cấp trầm trọng.

Vừa đến được cổng Trần gia, sắc trời cũng vừa chạng vạng tối.

Cánh cửa đại môn xịch mở, một lão giả tóc bạc trắng bước ra.

- Xin hỏi vị công tử này là ai? Đến đây có việc gì?

Cố Đông Hoa hướng lão đầu hành lễ, trịnh trọng nói:

- Phiền vị bá bá này chuyển lời đến Trần gia chủ là có Cố Đông Hoa của Thanh Phong phái muốn tìm.

Lão đầu quay trở vào trong thông báo, một lát sau Trần Thư niềm nở bước ra.

- Nghe danh Cố đại hiệp đã lâu!

- Đa tạ! Gia sư có lời hỏi thăm đến ngài.

Trần Thư đưa hắn vào trong, sai gia nhân tìm một phòng an bài để hắn nghỉ ngơi. Hắn cảm tạ, sau đó bắt đầu hướng Trần Thư hỏi han.

- Trần bá bá có thể cho ta biết một ít về con yêu quái đó được không?

Trần Thư nâng chén trà lên, thổi vài hơi, uống một ngụm rồi đặt chén xuống, nét mặt thoáng ngưng trọng.

- Chẳng giấu gì Cố đại hiệp, con yêu quái này quả thật rất hung hãn. Lúc nãy chúng ta đóng cửa cũng vì sợ nó xuất hiện.

- Nó xuất hiện từ lúc nào?

- Cách đây khoảng nửa tháng trước.

Cố Đông Hoa ngạc nhiên.

- Nửa tháng trước? Vậy tại sao đến bây giờ ngài mới hướng sư tôn ta xin giúp đỡ?

- Thật ra lúc đầu cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là vài ba hôm chúng ta lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi đi ra lại không hề có ai. Nhưng mấy hôm sau tiếng gõ cửa lại càng dồn dập hơn, thậm chí còn có âm thanh như tiếng cào cửa, nhưng cánh cửa lại không hề hư hại.

Ngừng một chút, Trần Thư lại nói tiếp, âm thanh có phần nhỏ hơn.

- Nhất là mấy hôm nay lại có tiếng bước chân dồn dập ngoài sảnh đường. Thỉnh thoảng còn có tiếng cười nữa. Thứ đó đứng trước cửa phòng con gái ta đã ba hôm, nó còn cào nát cả cánh cửa.

Cố Đông Hoa vẫn đang lắng nghe, chợt hỏi:

- Tiểu thư vẫn còn ở trong phòng đó chứ?

- Đương nhiên là không. Nhưng kì lạ là dù con gái ta đổi sang phòng khác, thứ đó vẫn túc trực ngoài cửa phòng đó hằng đêm.

"Như vậy là sự việc có liên quan đến căn phòng đó". Hắn ngẫm nghĩ một lát, bảo với Trần Thư:

- Ngài có thể cho ta xem xét căn phòng đó được không?

- Được, để ta dẫn đường!

Cố Đông Hoa theo Trần Thư đi đến căn phòng của tiểu thư. Hắn quan sát cẩn thận từng dấu vết có thể có. Một lát sau, cửa phòng đã hiện ra trước mắt.

Hắn tiến lại gần xem xét cánh cửa, quả là có những dấu cào ghê rợn chạy dọc thân cửa. Càng nhìn càng có thể khẳng định rằng: dấu vết này không phải vật sắc bén gây nên mà là dùng móng để cào.

- Liệu ta có thể vào trong không?

Tốt xấu gì thì đây cũng là phòng nữa nhi. Nam nhân như hắn tự tiện vào quả có chút thất lễ.

- Có thể.

Cố Đông Hoa đẩy cửa bước vào, một mùi son phấn phụ nữ thoảng qua làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Y mở cửa sổ ra, xem xét bên ngoài, lại quay vào bên trong quan sát một lúc.

- Gần đây ngài có thấy tiểu thư mang vật gì kì lạ về nhà không?

Hắn chợt hỏi, Trần Thư ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời.

- Ta cũng không rõ nữa. Con bé lúc ra ngoài thường chỉ mua vải vóc hoặc trang sức. Ta chưa từng thấy nó đem vật gì khác lạ về nhà. Nhưng tại sao công tử lại hỏi như thế?

- Tại hạ nghi ngờ trong căn phòng này có vật gì liên quan đến thứ kì lạ kia. Nếu như nó ở đây thì chỉ có khả năng là do tiểu thư mang về.

- Có thể lắm. Ta sẽ thử hỏi con bé. Người đâu! Mau gọi tiểu thư đến phòng khách!