Trọn Kiếp Một Người

Chương 15

Cố Đông Hoa lật từng trang sách xem xét tỉ mỉ. Trong quyển sách này có rất nhiều loại hoa thảo kì lạ, nhiều loài hắn đã từng nghe nói, nhiều loài lại chưa từng thấy bao giờ. Lật hết quyển sách cũng không tìm được thứ mình muốn tìm, hắn chán nản bỏ xuống. Bỗng hắn phát hiện được thứ gì đó, vội cầm quyển sách lên.

- Trang giấy này dường như hơi dày hơn những trang khác.

Cố Đông Hoa mân mê trang giấy, một lát sau, hắn cũng tìm ra được: hai trang giấy này bị dán dính vào nhau, dường như là muốn che giấu điều gì đó.

Cố Đông Hoa lấy nước trà thấm qua mép trang sách, nhẹ nhàng gỡ ra. Ở bên trong quả nhiên có chữ.

- Là ai đã làm chuyện này?

Hắn cũng không quá bận tâm, gỡ ra hai trang giấy dính liền, xem trên đó ghi những gì.

Đập vào mắt hắn là hai hình vẽ hai loài hoa, một đóa hoa trăm cánh đỏ thắm đẹp đẽ, một đóa hoa lại đen tuyền một màu, nhìn thế nào cũng không ra vẻ đẹp. Bên dưới hình vẽ huyết hoa chỉ có duy nhất một cái tên, ngoài ra không còn bất kì thông tin nào. Cố Đông Hoa lẩm nhẩm đọc ba chữ trên trang giấy.

- Đồng Tâm Hoa?

Hắn giở bàn tay trái của mình lên, so sánh với bức vẽ. Đóa hoa huyết sắc trăm cánh, toát ra nét bí ẩn vẫn nằm đó, đẹp đẽ và rực rỡ.

- Đúng là nó rồi.

Hắn lại đưa mắt nhìn sang hình vẽ bên cạnh, không hề có một chữ nào khác. Hắn gấp lại quyển sách, tự bảo:

- Dù sao ta cũng đã biết được tên của huyết hoa này. Đồng Tâm Hoa...

Phút chốc hắn bỗng cảm thấy cái tên này như đang cười nhạo mình. Đồng tâm sao? Ngay cả suy nghĩ của y hắn còn không hiểu rõ. Như vậy liệu có gọi là đồng tâm?

Cùng lúc đó, trong tòa viện nằm sâu trong núi, một nam nhân mặc huyết y đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách.

- Đây là Đồng Tâm Hoa?

- Đúng vậy, rất chắc chắn.

Nam tử đó chính là Mạc Vân, y xoay người nhìn sư phụ mình, Quái Lão Tử.

- Quyển sách này ở đâu người có?

- Từ một người bằng hữu của ta.

Mạc Vân gấp lại quyển sách, mỉm cười thâm ý.

- Ta rất mong chờ được gặp vị bằng hữu đó của người.

Tại Thanh Phong phái, sau khi đã xem xong quyển sách, Cố Đông Hoa bước đến thư phòng, trả lại quyển sách về vị trí cũ sau đó quay trở lại về phòng. Sau khi đã yên vị trên giường, hắn bắt đầu thấy hiếu kì về chuyện giữa mình và Mạc Vân. Không biết lí do nào đã gắn hai người họ với nhau lại như vậy.

Vừa mới định chợp mắt nghỉ ngơi, Cố Đông Hoa nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Đại sư huynh, đệ là Hạ Hoài An đây.

- Đệ vào đi!

Hạ Hoài An bước vào trong phòng, tay bưng một l*иg thức ăn.

- Đệ nghĩ huynh vừa mới về, có lẽ chưa kịp dùng bữa nên đem đến cho huynh.

- Phiền đệ rồi.

Hạ Hoài An ngồi xuống, đem thức ăn bày ra bàn, mùi hương thơm lừng tỏa ra. Cố Đông Hoa định ăn nhưng thấy ánh mắt của y cứ dán vào trên người mình thì cảm thấy không được tự nhiên.

- Đệ còn có chuyện gì?

Hạ Hoài An hơi lúng túng, y đứng lên.

- Không có chuyện gì. Sư huynh cứ dùng bữa đi.

Y vội vàng đi ra ngoài. Cố Đông Hoa nhìn theo mỉm cười. Người sư đệ này của hắn lúc nào cũng như thế, y hiền lành và đơn thuần, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, không có nơi nương tựa. Một lần tam sư thúc Triệu La Thành ra ngoài gặp được y, cảm thấy y có thiên phú học võ nên thu nhận làm đồ đệ.

Nhắc đến tam sư thúc, dường như đã lâu rồi Cố Đông Hoa chưa trông thấy. Mấy lần hỏi sư phụ hắn thì nghe được sư thúc đang bế quan.

Cố Đông Hoa đang phân vân không biết có nên đi thỉnh an Triệu La Thành hay không. Dù sao thì vị tam sư thúc này của hắn thường mặt vô biểu tình, lãnh đạm, xa cách.

- Có lẽ là để lần sau đi. Dù sao bây giờ ta cũng phải hỏi ý kiến sư phụ về việc đi ra bên ngoài một thời gian.

- Đại sư huynh vừa về sao lại định đi lần nữa?

Triệu Hàn vừa chạy tới trước cửa phòng vừa nói.

- Sư huynh chỉ vừa định thôi.

Cố Đông Hoa mỉm cười nhìn Triệu Hàn.

- Đệ đến đây có việc gì?

- Sư phụ muốn gặp huynh, hình như là có chuyện quan trọng.

- Ta biết rồi.

Cố Đông Hoa bước ra khỏi phòng, Triệu Hàn chạy theo nói.

- Sư huynh, xong chuyện rồi huynh tiếp tục chơi cờ với đệ được không?

- Được!

Triệu Hàn còn muốn đi theo Cố Đông Hoa, nhưng phía sau truyền đến tiếng của Mã Phi.

- Triệu Hàn! Đi theo ta!

Y đành phải chạy về hướng của Mã Phi. Dù sao sư phụ cũng chỉ tìm đại sư huynh, y có đi theo cũng chẳng làm gì.

Cố Đông Hoa đứng trước cửa phòng Hàn Minh.

- Sư phụ, đệ tử tới rồi đây.

Phía trong vang lên tiếng của Hàn Minh, có phần hơi mệt mỏi.

- Vào đi!

Cố Đông Hoa bước vào, trông thấy sắc mặt Hàn Minh có phần hơi nhợt nhạt thì hoảng hốt.

- Người có chỗ nào không khỏe?

Hàn Minh bảo Cố Đông Hoa ngồi xuống, châm một chén trà. Sau đó cầm chén trà lên uống một ngụm, giọng điệu vẫn bình thường.

- Chẳng qua ta tuổi không còn trẻ, lần trước lại trúng độc nên còn chút triệu chứng.

Cố Đông Hoa nghe Hàn Minh nói thì cảm thấy áy náy. Chuyện sư phụ bị trúng độc có liên quan đến hắn. Nếu ngay từ đầu hắn chấp nhận đi theo Mạc Vân thì y đã không động thủ với sư phụ và sư thúc.

- Sư phụ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe. Lỡ người có chuyện gì thì ai chống đỡ cho Thanh Phong phái.

Cố Đông Hoa nói xong mới phát hiện ra mình đang nói những điều không hay nên im lặng quan sát biểu tình của Hàn Minh. Hàn Minh không hề thay đổi biểu tình, chỉ nói:

- Ta cũng vì chuyện đó nên mới tìm con.

Cố Đông Hoa hơi đoán ra được ý định của sư phụ, nhưng hắn vẫn hỏi lại:

- Ý của người là...

- Ta muốn truyền lại chức vị chưởng môn cho một đệ tử.

- Người dự định sẽ chọn ai kế thừa?

- Nếu ta nói ta sẽ truyền cho con, con có đồng ý nhận hay không?

Cố Đông Hoa kinh ngạc, hắn vội từ chối.

- Sư phụ, việc này rất quan trọng, không thể nói đùa được. Người còn nhiều đệ tử khác, đâu chỉ có mình con. Các sư đệ sư muội của con người nào cũng tài giỏi, có thiên phú cao. Nếu như người thiên vị con cũng sẽ làm cho mọi người bất mãn. Hơn nữa con tự nhận mình không có tài sức gánh vác trọng trách lớn như vậy.

Nguyên bản Thanh Phong phái có rất nhiều đệ tử, nhưng phần lớn chỉ là đệ tử ngoại môn, học các bộ pháp cơ bản của phái. Chỉ khi bái sư mới trở thành đệ tử chân truyền, được truyền thụ tâm pháp của phái. Hàn Minh có tổng cộng bốn đồ đệ: Cố Đông Hoa, Đường Minh Nguyệt, Triệu Hàn và Mã Phi. Nhị sư thúc Trình Thiên thu hai đồ đệ là Lưu Quan Tĩnh và Lý Tịch Nhan. Tam sư thúc Triệu La Thành chỉ thu một đồ đệ là Hạ Hoài An. Những người đó ai cũng có thiên phú luyện võ, cũng được xem là cao thủ. Chỉ trừ Hạ Hoài An có phần yếu kém hơn do Triệu La Thành thường xuyên bế quan.

Hàn Minh im lặng không nói, có lẽ đang cân nhắc để đưa ra quyết định đúng đắn. Dù sao việc này trọng đại, không nên hấp tấp. Chưởng môn không chỉ có tài mà còn phải được mọi người tán đồng. Suy đi nghĩ lại, Hàn Minh vẫn thấy Cố Đông Hoa rất thích hợp, nhưng đứa nhỏ này xem ra không có hứng thú với ngôi vị chưởng môn.

- Sư phụ. Theo đệ tử nghĩ chúng ta nên tổ chức một cuộc tỉ thí để chọn ra người xuất sắc nhất. Như thế thì mọi người đều sẽ tâm phục khẩu phục.

- Có lẽ nên làm như thế đi. Dù sao con không muốn ta cũng không ép. Nhưng con nhất định phải tham gia cuộc tỉ thí này.

Cố Đông Hoa định từ chối. Một phần do hắn không có hứng thú, phần khác do chuyện cá nhân. Nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của Hàn Minh, Cố Đông Hoa đành phải đồng ý. Xem như tham dự cho có lệ vậy thôi.

- Con phải cố gắng hết sức. Đừng có mang ý định nhượng bộ. Ta biết thực lực của con đến mức nào.

Cố Đông Hoa không biết nói thế nào. Sư phụ quả nhiên rất hiểu rõ hắn. Suy nghĩ gì của hắn cũng bị người nắm trong tay.

- Đệ tử sẽ cố gắng.

Hắn không nói cố gắng hết sức, chỉ vì hắn không muốn thế.

Tại Thạch Cốc, một thân ảnh màu đen chạy vụt vào một căn phòng. Dáng điệu của người này vô cùng bực tức.

- Tiểu tử thối! Mạc Vân! Ngươi mau ra đây!

Mạc Vân nhàm chán ngồi trên giường, lười biếng dựa vào tường.

- Sư phụ tìm đồ đệ có chuyện gì? Người thân thể già yếu giận dữ nhiều không tốt đâu.

Tuy lời nói là quan tâm nhưng ngữ điệu lại mang ý trêu đùa.

Quái Lão Tử tức giận thở hồng hộc nhìn tên đồ đệ nhà mình đang chọc tức thì máu nóng bốc lêи đỉиɦ đầu, khuôn mặt đỏ bừng.

- Ngươi nói xem. Mười mấy lọ thuốc trị thương ta để trong phòng sao bỗng dưng biến mất tất cả?

Mạc Vân làm biểu tình như đang cố gắng nhớ điều gì đó. Y mỉm cười nhìn sư phụ mình.

- Là đệ tử mượn tạm của sư phụ.

Nhìn biểu tình ung dung của Mạc Vân, trong lòng Quái Lão Tử than thầm: tại sao ta lại có tên đồ đệ như thế?

- Ngươi lấy nhiều như thế làm gì?

- Ta lấy để phòng thân thôi. Ai biết được tên Cố Đông Hoa đó có bị thương tích gì rồi lại ảnh hưởng tới ta.

Quái Lão Tử mang ánh mắt dò xét tên đệ tử đang mang một bộ mặt thản nhiên. Chợt nghĩ ra điều gì đó, lão hỏi:

- Ngươi định đi đâu sao?

- Không sai! Ta định sẽ làm một chuyến ghé thăm Thanh Phong phái.