“Quần áo của tôi…” Sự thô lỗ của Giang Bình khiến Trình Hựu An tức giận.
Giang Bình đối diện với biểu cảm lên án của cô, ngang ngược nói: “Trả tiền cho cậu sau.”
“Ai cần cậu trả!” Trình Hựu An bực bội.
Giang Bình không có tâm trạng cãi nhau với cô, mắt cậu cụp xuống, tay mở áo sang hai bên để lộ chiếc áσ ɭóŧ màu trắng như mây của thiếu nữ, kiểu cúp ngực ôm trọn hai con thỏ nhỏ, đường cong tuyệt đẹp nhưng tổng thể vẫn có chút gầy.
Giang Bình cách lớp áo ngực véo nhẹ, ngực mềm quá, đầu lưỡi của cậu liếʍ kẽ răng: “Tôi còn tưởng cậu là sân bay.” Lúc cô mặc quần áo nhìn trông rất mảnh khảnh.
Vải mùa hè mỏng nhẹ, ngay khi cậu chạm vào, nhiệt độ từ lòng bàn tay lập tức thiêu nóng da thịt non mềm yếu ớt của cô. Ý thức của Trình Hựu An vừa bị cậu cướp đi lại bị kéo trở về, nghe thấy cậu chế nhạo, cô tức giận phản bác: “Cậu mới là sân bay!”
Hai tay Giang Bình đồng thời xoa bóp, cảm nhận được sự mềm mại khác hẳn với con trai, tâm trạng vô cùng sung sướиɠ: “Được được được, tôi là sân bay.”
Đàn ông làm gì có ngực, cùng lắm chỉ là cơ ngực, Trình Hựu An cảm giác cậu nói cho có lệ, càng tức giận hơn.
Nhưng giận dỗi vài giây, ngực bị cậu xoa nắn liên tục dần dần có cảm giác, hơi thở của cô giảm chậm nhưng vẫn phát ra tiếng nhè nhẹ.
Phản ứng của cô không tránh được ánh mắt của cậu, cậu vòng hai tay qua lưng cô, chạm vào dây cài rồi bắt đầu cởi.
Trình Hựu An nhận ra ý đồ của cậu, ngón chân bên ngoài xăng đan co lại, cô có chút bất an.
Cả người cậu cách rất gần, hơi thở nóng rực phả lên hõm vai của cô, có chút ngứa ngáy, cô không kiềm chế được rụt bả vai. Giang Bình không kiên nhẫn: “Đừng nhúc nhích.”
Bả vai Trình Hựu An lập tức cứng lại, sau đó lại tự bực bội vì bản thân quá nghe lời. Nhưng hơn một phút trôi quá, áσ ɭóŧ vẫn quấn lấy ngực, cậu không cởi được nên kéo dây, áσ ɭóŧ và áo sơ mi không giống nhau, không phải kéo mạnh là có thể mở ra.
Sự căng thẳng của cô chậm rãi tiêu tan, thậm chí cô còn bắt đầu thất thần, sao cậu lại chậm chạp như vậy? Cởi khóa áo cũng đâu có khó như vậy? Hy vọng cậu sẽ từ bỏ, cô âm thầm cầu nguyện.
“Cậu cởi đi.”
Giang Bình rút lui, biểu cảm mất kiên nhẫn trên mặt còn mang theo chút cảm giác thất bại, cậu híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Trình Hựu An mím môi, trở tay về phía sau, cởi bỏ ba móc khóa, cúp ngực khẽ buông lỏng, cô lập tức nắm chặt lấy dây lưng, thương lượng với cậu: “Không làm có được không?”