Nhưng Từ Cảnh Sơ lại dùng ngón cái đè trái cổ cậu lại, ép cậu nuốt máu của hắn xuống. Mùi máu tươi rỉ sắt chảy vào dạ dày, nội tạng bên trong như cuộn trào, một cảm giác buồn nôn xuất hiện, Văn Chung khó chịu nhíu mày. Từ Cảnh Sơ xoa xoa đôi môi bị máu tươi nhuộm đỏ của cậu, cúi đầu cùng cậu hôn môi.
Từ Cảnh Sơ mυ'ŧ môi Văn Chung, đưa lưỡi sâu vào trong, du͙© vọиɠ nóng bỏng lại nổi lên, hắn rũ mắt, những sợi gân nổi rõ trên thái dương, giọng hắn khàn khàn nói, "... Đừng, từ chối."
Dây leo im lặng ở bên cạnh bọn họ, cũng như Từ Cảnh Sơ, nó chiếm lấy một không gian hỗn loạn bảo vệ nơi đây.
Máu chảy vào dạ dày dần phát huy có tác dụng, Văn Chung cảm giác được tứ chi dần có sức trở lại nhưng đồng thời, cả người cũng nóng bừng lên, xương cốt ngứa ngáy. Cậu cúi đầu thở dốc, hơi thở phả ra đều nóng như hơi nước đun sôi, nhiệt độ cơ thể tăng cao, ý thức vừa mới rõ ràng hơn một chút đột nhiên tắt ngấm, ngọn lửa điên cuồng chạy trong cơ thể. Trái ngược với cậu, cơ thể của Từ Cảnh Sơ vẫn lạnh băng như cũ, Văn Chung theo bản năng tiến tới, cọ cọ lên người hắn để giải nhiệt.
Từ Cảnh Sơ vẫn ôm eo Văn Chung, ngón tay lạnh lẽo của thanh niên di chuyển xuống cặp mông thịt mượt mà, cắm vào trong cúc huyệt bí ẩn. Cúc huyệt cũng ướt đẫm nước, âm môi bị ch!ch hồng lên vẫn đang cắn nuốt tinh d!ch bên trong, nhưng số lượng quá nhiều nên chúng đều chảy phốc phốc ra bên ngoài. Tay hắn vừa cắm vào, âm môi bên ngoài lập tức tách ra hai bên để qυყ đầυ dễ dàng tiến vào hơn, phần thịt mềm mại như có hô hấp mà không ngừng phập phồng. Từ Cảnh Sơ phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi, mí mắt cũng chuyển sang màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Văn Chung trần trụi tựa lên vai Từ Cảnh Sơ, môi vẫn còn dính máu, ánh môi đỏ tươi, hai cánh tay trắng nõn choàng qua cổ hắn, hai mắt mê ly. Miệng liên tục phát ra tiếng thở dốc nhỏ vụn. Hai chân cậu quấn quanh eo hắn, người ngồi lên người Từ Cảnh Sơ, eo bỗng bị nhấn xuống, dăm thủy chảy xuống kéo ra những sợi tơ mảnh dài, côn th!t của hắn tiến vào thật sự quá sâu, nhiệt độ lạnh lẽo đều chảy vào trong người cậu.
"A...... Thật lớn..... Chậm....." Nước mắt trên mặt Văn Chung chảy xuống, cơ thể lại nghiêng trái nghiêng phải, cậu không nhịn được hóp bụng lại muốn đẩy côn th!t ra nhưng lại càng khiến hình dáng của nó hiện lên rõ ràng hơn.
Từ Cảnh Sơ nắm eo cậu từng chút cắm lên trên, Văn Chung thì lắc lư theo động tác của hắn, cảnh tượng trước mắt thật sự vô cùng phóng đãng, tiếng cơ thể va chạm vang vọng trong căn phòng rộng rãi làm tai cậu chấn động. Từ Cảnh Sơ ch!ch rất nhanh, cắm vào cũng sâu, một tư thế đơn giản cũng đủ làm Văn Chung sướиɠ đến trợn trắng mắt, nước mắt chảy ào ào. Kɧoáı ©ảʍ chết người như một con rắn quấn lấy người cậu, khiến cậu không thể hít thở.
Không khí xung quanh cũng là du͙© vọиɠ quấn mãi không đi, Từ Cảnh Sơ là dị năng giả, thể lực vốn đã mạnh hơn người bình thường như Văn Chung càng không nói đến tình trạng hiện tại. Văn Chung chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng nề, mồ hôi quanh thân chảy ròng ròng, cảm giác ngứa ngáy trong người không thể giảm bớt, cậu siết lấy bả vai Từ Cảnh Sơ, kɧoáı ©ảʍ dưới thân một đợt lại một đợt ập tới, đầu ngón tay cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác tê dại.
Từ Cảnh Sơ ngậm vành tai cậu cũng thần trí không rõ, hắn như một con sói hoang phát điên, trong mũi toàn là hơi thở nặng nề. Hắn giữ Văn Chung rất chặt, l*иg ngực trần trụi dán lên da cậu, mồ hôi nóng bỏng chảy xuống, hơi nóng bốc lên khiến đầu óc Văn Trọng choáng váng.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ hỗn loạn, điên cuồng không biết đến khi nào mới kết thúc, Văn Chung bị làm ngất rồi lại tỉnh. Từ Cảnh Sơ dùng dây leo điều khiển cơ thể cậu thành nhiều tư thế khác nhau. Dăm huyệt yếu ớt bên dưới không thể nhìn thấy được dăm thủy chảy ra mà toàn là tinh d!ch, tử ©υиɠ cũng bị bắn đầy. Miệng tử ©υиɠ hoàn toàn không thể khép lại được, hoàn toàn bị ch!ch mở. Ngay cả âm môi cũng dán lên âm hành đáng sợ của hắn, kẹp lại thật chặt giữ lại tinh d!ch vào bên trong.