Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?
Văn Chung gian nan sắp xếp từ ngữ trong đầu nhưng thân dưới không ngừng bị va chạm. Hai mắt cậu thần nhìn trần nhà, cả người vừa đau vừa nóng. Trong căn phòng rộng rãi, trên vách tường lại có dây leo thô dài trông vô cùng đáng sợ, có vài sợi dây leo sẫm màu quấn quanh tay, quanh chân Văn Chung khiến cả người cậu nằm bị kéo căng ra thành hình chữ "Đại". Một thanh niên đè trên người cậu, người này vô cùng xinh đẹp, mặt mày mang đến một loại cảm giác âm nhu nhưng hai mắt đỏ hồng, gân xanh trên cổ nổi lên như dã thú bị giam cầm.
Tay hắn đè lên cổ tay Văn Chung, côn th!t thô dài, dữ tợn dưới thân đang cần cù tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ trên người thanh niên dưới thâm. Nơi hai người kết hợp đầy dăm thủy tanh tưởi, tinh d!ch trắng đυ.c hòa vào nhau, dưới tốc độ va chạm nhanh như đóng cọc của hắn thì chúng còn biến thành những bọt bong bóng nhỏ. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thủy triều dưới thân nhưng trên mặt Văn Chung toàn là nước mắt, hô hấp cũng khó khăn.
"...Từ Cảnh Sơ ..." Văn Chung run rẩy gọi đối phương, giọng nói khô khan như giấy nhám: "Ưm, dừng lại, a!"
Cậu vẫn chưa nói xong, dây leo trên chân bỗng cử động, kéo hai chân cậu quấn quanh eo Từ Cảnh Sơ. Âm hành nặng trịch lại to lớn lạ thường không ngừng ra ra vào vào trong âm môi bị vỗ đến sưng hồng. Hai mảnh âm môi đều tách ra hai bên, âm đế phía trên vẫn còn gắng gượng đứng vẫn, mặt ngoài lâu lâu bị thân côn th!t cọ lên mang đến một cỗ tê dại sung sướиɠ.
Từ Cảnh Sơ cúi đầu ngậm môi dưới Văn Chung vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt tách hai môi cậu ra. Môi của hắn lành lạnh như kem, đầu lưỡi đưa vào khoang miệng cậu hấp thụ sức nóng bên trong, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ liếʍ môi Văn Chung. Sau đó, lại quay về chơi đùa cùng lưỡi của đối phương. Văn Chung ngước đầu về sau, cả người run run, nước bọt chảy theo khóe miệng ra ngoài, còn một số không kịp chảy ra bị Từ Cảnh Sơ xem như nước mà uống sạch.
"Ưʍ..." Văn Chung vô lực nghiêng qua, muốn tránh khỏi nụ hôn lưỡi đầy tính xâm lược này, nhưng chỉ mới vừa cử động nhỏ đã bị Từ Cảnh Sơ bóp cằm kéo về, hôn càng thêm mãnh liệt.
Bầu trời bên ngoài ngày càng sáng, khung cửa sổ bị dây leo che lấp nên bên trong phòng vẫn còn tối đen.
Văn Chung như con cá sắp chết, cậu không thể tiếp tục làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt như vậy nữa, lúc mới bắt đầu cậu còn có thể kêu lên một hai câu kéo lý trí Từ Cảnh Sơ quay về. Nhưng bây giờ tinh thần của đối phương hoàn toàn lâm vào bạo, Văn Chung lại không còn sức phản kháng, bị đè gắt gao, gọi hệ thống cũng không nhận được lời phản hồi.
Lại thêm một lần cao trào nữa ập tới, eo Văn Chung bị Từ Cảnh Sơ nâng lên, côn th!t nóng bỏng bên dưới tiến vào càng sâu thêm, cắm mạnh vào tử ©υиɠ mềm mại rồi bắn nòi giống của mình vào trong. Từng cỗ từng cỗ tinh d!ch nồng đậm chảy ngược vào trong cung. Văn Chung cảm giác như gân cốt khắp người bị hắn đâm đến lệch vị trí, ngón tay không nâng lên nổi, cả người đều di chuyển theo động tác của hắn, "Từ Cảnh Sơ..." Cậu hổn hển gọi tên hắn.
Động tác của đối phương cứng ngắc lại một chút, trong mắt nổi lên một tia ánh sáng nhưng rất nhanh đã biến mất.
Dây leo trói tứ chi dần buông ra, tay Văn Chung vô lực để bên giường. Từ Cảnh Sơ giữ cổ cậu để cậu ngẩng đầu lên rồi đưa tay mình lên, trên cánh tay tái nhợt có một miệng vết thương đã kéo da non. Dây leo lại nhúc nhích, mũi nhọn sắc bén như lưỡi dao rạch vào miệng vết thương, khiến miệng vết thương càng sâu thêm, một lượng lớn máu tươi chảy ra, làm ướt cả ga giường trắng tinh và sàn nhà.
Từ Cảnh Sơ liếʍ liếʍ miệng vết thương chảy máu, lập tức đưa tay đến gần miệng Văn Chung, ngón tay tách môi cậu ra, máu tươi chảy vào trong miệng cậu. Hai mắt Văn Chung chuyển động, lưỡi đẩy đẩy tay hắn ra muốn kháng cự: "Không..."