Thạch Bằng và Giang Vị lại đến tìm Bạch Ân Phàm nói về chuyện rèn luyện. Bạch Ân Phàm không trả lời họ, khoát tay ra sau lưng đi xem Mạc Khắc trồng chuối luyện công. Vì cái tội dám đổi nước suối thành rượu mà mỗi ngày Mạc Khắc bị phạt trồng chuối thêm hai canh giờ. Thật ra Mạc Khắc rất không cam tâm, nhưng mỗi lần nghĩ về nụ hôn đêm đó, hắn vẫn thấy hình phạt này có chút hời, dù rằng từ đầu đến cuối đều là Bạch Ân Phàm chiếm lợi hắn, chứ hắn vẫn chưa xơi được miếng thịt nào.
“Trồng chuối mà còn cười? Đang nghĩ gì đó?” Bạch Ân Phàm đến gần hỏi. Mạc Khắc tủm tỉm: “Đồ nhi đâu dám nghĩ gì, vẫn đang tập trung luyện công pháp mà sư tôn đưa.”
“Đến Tĩnh Tông Thất mà luyện, nhân tiện ghé ngang Bảo Tĩnh Điện của chưởng môn nghe hắn dặn dò vài câu.”
“Dặn dò gì?”
“Về chuyện xuống núi. Không phải ngươi rất muốn đi sao?”
“Nhưng sư tôn không muốn ta đi còn gì?”
Bạch Ân Phàm nhìn như xuyên thấu ruột gan Mạc Khắc: “Vi sư không muốn thì ngươi liền không đi? Đừng có vờ vĩnh nữa. Ngươi chắc là đang ngày đêm tính kế để ta cho ngươi xuống núi, chi bằng ta làm người tốt toại nguyện ngươi.”
Y nghĩ kỹ rồi. Chuyện nên đến trước sau cũng phải đến, kéo dài chỉ là trì hoãn chứ không thể thay đổi được gì. Đã thế thì y sẽ để cho Mạc Khắc ra đi, đi tìm câu trả lời mà bản thân hắn mong muốn. Nếu hắn tìm được, đó là bản lĩnh của hắn, còn như không, đó là ý trời.
“Sư tôn, người đột ngột thay đổi làm đồ nhi có chút sợ hãi.”
Tần Khiết khoanh tay giữ kiếm hỏi: “Nghiêu sư thúc, người nói Li Ngân Xà có khi nào cảm nhận được điều gì đó về giọt máu Thiên Ma nên mới dám quay lại làm loạn?”
Mạc Khắc dao động khi nghe đến câu hỏi này. Nghiêu Chấn Bắc lại thản nhiên nói:
“Năm ấy Thiên Ma lưu lại một giọt máu nơi phàm trần, hiển nhiên là có ý định phục khởi. Đợi chúng ta bắt được Li Ngân Xà, thăm dò một chút, nếu không thu được tin gì thì cũng không cần tự hù dọa mình. Dù sao, chỉ với một giọt máu, Thiên Ma chẳng thể hoành hành như xưa.”
Mạc Khắc cười khẩy trong lòng. Chỉ với một giọt máu sao? Ngữ khí này của Nghiêu Chấn Bắc là thập phần coi thường hắn? Giá mà hắn có thể tái hiện cho y thấy kiếp trước hắn làm sao mà diệt tận cả Côn Lôn Phái.
Thảo luận xong, Nghiêu Chấn Bắc giữ riêng Mạc Khắc lại trò chuyện. Y ngồi ngược sáng với ánh đèn, tay cầm quạt phe phẩy, cố ý dùng ánh đèn làm nổi bật nhan sắc bản thân.
“Mạc Khắc, nhớ lại năm ấy, chúng ta cũng coi như có một nửa duyên phận sư đồ, nếu không vì Lão Tổ đưa ngươi đi, chưa chừng bây giờ ngươi đã là đệ tử của ta.”
Làm đệ tử của ngươi, để rồi bị ngươi dồn vào đường chết hay sao? Mạc Khắc thầm khinh bỉ, sắc bén đáp lại:
“Ta chỉ có một sư tôn, đó chính là Côn Lôn Lão Tổ.”
“Ồ, cũng khó trách, người người ở Côn Lôn Phái đều mong ước được trở thành đệ tử của Lão Tổ. Phải là phúc đức nhường nào thì mới được Lão Tổ thu nhận như ngươi.” Nghiêu Chấn Bắc vươn các ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay Mạc Khắc. Mạc Khắc ớn lạnh, tức thì thu tay khỏi bàn:
“Nghiêu sư thúc, người muốn nói gì thì nói nhanh lên. Ta đi đường xa cảm thấy hơi mệt rồi.”
“Nếu vậy ngươi quay về phòng nghỉ ngơi đi. Khi khác rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Mạc Khắc đứng lên hành lễ rồi lui ra. Vừa khép lại cửa phòng, hắn thấy Tống Thanh Đình đứng từ xa ngoắc ngoắc. Nàng không đợi hắn hỏi nguyên nhân đã lên tiếng ngay: “Mạc sư huynh, Nghiêu sư thúc không làm gì huynh chứ?”
“Làm gì là làm gì?” Mạc Khắc vô tư hỏi lại.
Tống Thanh Đình dáo dác ngó quanh, khi chắc chắn không có ai mới dám nói: “Mạc sư huynh, huynh từng giúp ta nên ta nói thẳng cho huynh biết. Nghiêu sư thúc rất thích chạm tay vào mấy đệ tử nam của mình. Trước có vị sư huynh kia từng bẩm báo lên chưởng môn là bị Nghiêu sư thúc khi dễ, nhưng vì không có bằng chứng, chưởng môn bèn giao y lại cho Liêu sư thúc trông coi. Ta nói huynh nghe, mặc dù không có bằng chứng nhưng trực giác của nữ nhân mách bảo với ta vị sư huynh kia không nói dối. Mấy chuyện xấu trong phái huynh ở tận Tàng Hải có lẽ sẽ không nghe được. Huynh nên cẩn thận một chút.”
“Đa tạ Tống sư muội. Ta sẽ lưu tâm.”
Tống Thanh Đình nhoẻn miệng cười duyên: “Huynh không cần khách khí. Cứ gọi ta Thanh Đình là được. Ta xem huynh như bằng hữu tốt, đây là chuyện mà ta nên làm.”
Mạc Khắc nghĩ lại chuyện cứu giúp lần trước, vốn chỉ là tiện tay qua đường. Nếu Tống Thanh Đình đã tự muốn ghi ơn như vậy, hắn dĩ nhiên sẽ không khách khí.
“Thanh Đình sư muội, có thể cho ta hỏi một chuyện không?”
Tống Thanh Đình hào sảng gật gật: “Huynh cứ hỏi, nếu ta biết thì liền nói huynh nghe.”
“Muội biết bao nhiêu về sư tôn của ta?” Mạc Khắc hỏi xong chợt thấy biểu cảm ngạc nhiên của Tống Thanh Đình nên biện giải: “À, sư tôn ta không thích nói nhiều về bản thân cho lắm.”
“Ra là vậy. Kể cũng phải, Lão Tổ lợi hại như vậy, nói về mình trước mặt huynh chẳng khác nào là tự khen, ái ngại lắm. Thật ra muội biết không nhiều, đều là góp nhặt từ lời mấy vị trưởng bối kể lại thôi. Lão Tổ là người của Tây Hải. Trước khi ẩn cư tại Tàng Hải, người từng vì chúng sinh diệt trừ vô số yêu ma hung ác, danh tiếng lẫy lừng khắp tam giới. Lẽ ra Lão Tổ có thể phi thăng Cửu Trùng Thiên, nhưng không hiểu sao người lại từ chối không đi. Đúng là đáng tiếc.”
Mạc Khắc nghe xong lời này mới phát hiện kỳ thật hắn cũng không hiểu nhiều về Bạch Ân Phàm. Hắn chỉ biết một Bạch Ân Phàm đơn đơn giản giản cùng hắn sinh hoạt hằng ngày, còn về quá khứ của y, những điều mà y từng trải qua thì hoàn toàn trống rỗng. Phải chăng là hắn quá vô tâm rồi?