Sống Chung Với Tỷ Phu

Chương 3: Vợ thật là hư hỏng H

CHƯƠNG 3: Vợ thật là hư hỏng H

“Hay là nơi nào khác nữa, ông xã giúp em mát xa đã đúng chỗ chưa? Nếu là không đúng, em phải nói với ông xã nghe biết không, để ông xã lại giúp em xoa bóp một lần nữa.”

Giọng điệu nói chuyện của Lê Viễn Dương dịu dàng hơn, trong lúc đôi bàn tay to vẫn không hề e ngại sờ soạng xoa nắn khắp nơi trên thân thể mềm mại quyến rũ của Thư Minh Minh, tay anh quyến luyến buông ra bầu vυ' to tròn và đầṳ ѵú se cứng, rồi một đường dọc theo da thịt trơn mịn hướng về phía bụng nhỏ bằng phẳng non mềm của Thư Minh Minh mà vuốt ve qua lại.

“Um…Em muốn…, ông xã ơi… Sờ thêm nữa, sờ xuống chút nữa đi mà…” Trong âm thanh của Thư Minh Minh mang theo van xin và chút nức nở kiềm nén.

Thân thể Thư Minh Minh đã bị Lê Viễn Dương sờ mó đến động tình, tiểu huyệt giữa hai đùi thon nhỏ trở nên ngứa ngáy khó chịu, hai chân cô không tự giác giơ lên cọ xát bên người anh, sâu trong hoa huyệt như là có mấy chục con kiến đang bò lung tung, cảm giác vừa áp lực khó nhịn lại thực hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đã kết hôn lâu rồi nhưng chưa từng có trải nghiệm cảm giác phấn khích kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong người như bốc cháy ngùn ngụt, âm thanh của Thư Minh Minh cũng trở nên nũng nịu: “Um…A… Ông xã…, ngứa quá à, tiểu huyệt phía dưới ngứa quá…Ư...”

Trong mắt Lê Viễn Dương như phát ra ánh sáng, anh biết rõ giờ phút này Thư Minh Minh đã bị tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dáng vẻ dâʍ đãиɠ phóng túng của cô khiến anh rất thích thú, nên anh thật phối hợp với lời nói của cô, một bàn tay to đưa xuống thân dưới, duỗi vào vùng tam giác bí ẩn, sờ soạng lên tiểu huyệt mẫn cảm.

Vừa duỗi tay xuống, Lê Viễn Dương liền chạm phải một mảnh nhầy nhụa ướŧ áŧ ngay tiểu huyệt, bàn tay phải của anh đang đặt trên vυ' Thư Minh Minh liền bóp mạnh một cái, lửa tình trong mắt càng lập loè bùng cháy hơn: “Thật là dâʍ đãиɠ quá rồi, chỉ mới vuốt ve vài cái tiểu huyệt đã ướt thành như vậy rồi sao?”

“Vợ thật là hư hỏng mà.”

“Không phải tại vì người ta muốn sao…” Thư Minh Minh hướng đến dựa sát lên trên người Lê Viễn Dương, chủ động tách đùi ra hai bên để tay anh càng thuận tiện âu yếm sờ mó tiểu huyệt cô, ánh mắt cô nửa liếc nhìn Lê Viễn Dương như đang liếc mắt đưa tình, giọng nói yêu kiều làm nũng: “Ông xã không thích hả? Người ta còn cố ý chuẩn bị, mặc vào bộ đồ nội y màu đỏ mà anh thích nhất này…”

“Thích chứ, chồng em sao có thể không thích cái dáng vẻ phóng đãng này của em được!!” Khi nói chuyện, tiếng thở dốc của Lê Viễn Dương cũng đã trở nên nặng nề lên.

Ngón cái tay trái Lê Viễn Dương đè lên hoa hạch trên tiểu huyệt Thư Minh Minh, dần tăng thêm sức lực ấn mạnh lên đó làm cho cả người Thư Minh Minh run rẩy lên, tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© không kiềm được mà tràn ra khỏi miệng: “Ư...A…, um…, ô a… Sướиɠ quá đi… A ư…”

“Chồng ơi, chỗ đó nhạy cảm lắm ư…, um a…”