Pháp Y Dị Bản

Chương 11: Người Đàn Ông Mặc Đồ Đen (1)

Tôi thề tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa cũ phát ra một tiếng kẽo kẹt sau đó cánh cửa mở ra! Tiếp theo liền nhìn thấy một bóng người màu đen chợt lướt qua.

"Có tình huống lạ, có vẻ như có ai đó ở trong phòng."- Tôi hạ thấp giọng.

"Là ai?" -Tiểu Kiều rất khẩn trương.

Tuy rằng chúng tôi có hai người nhưng cô ấy là dân sự, tôi lại là pháp y, căn bản đều không có vũ khí - "Không biết, có thể là trộm cắp!" . Tôi nói nhẹ nhàng hơn một chút, không muốn làm sự việc thêm nghiêm trọng.

"Làm thế nào để vào đó bây giờ? Tôi phải làm gì đây? " -Tiểu Kiều nắm chặt một chuỗi chìa khóa, trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn gân xanh nổi lên.

Tôi bảo vệ Tiểu Kiều ở phía sau, trong bóng tối chờ đợi hai phút. Thời gian tựa hồ trở nên vô cùng dài dằng bốn phía lại thập phần yên tĩnh, tôi có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề, còn có tiếng tim đập dần dần nhanh hơn.

"Không có động tĩnh, có phải ngươi nhìn lầm hay không?" Tiểu Kiều hỏi.

"Tôi cũng không chắc lắm. Ngươi ở chỗ này chờ!"

Tôi cẩn thận đi tới cửa phòng, dùng sức đẩy một cái, cửa mở ra.

Trong phòng cũng tối đen như mực, so với hành lang lại càng thêm tối tăm. Có một chút ánh sáng chiếu vào hành lang, nhưng không đủ ánh sáng để chiếu tới trong phòng. Bên trong im ắng, đợi vài giây không có động tĩnh gì. Mạnh dạn tiến về phía trước một bước, lấy tay sờ đến công tắc cửa, ấn xuống.

Đèn trên trần nhà sáng lên, đèn sợi đốt phát ra ánh đèn tuyết trắng xua tan bóng tối. Trong bóng tối đã quen liền cảm thấy ánh sáng hơi chói.

Tiểu Kiều thấy có đèn sáng, liền đi vào: "Cái này căn bản là không có người, ngươi hù dọa ta."

"Kỳ quái, rõ ràng nhìn thấy vừa rồi có một bóng người lướt qua! Tôi cảm thấy không nhìn nhầm được."

"Cắt, ngươi tuổi còn nhỏ đã hoa mắt."

"Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, cẩn thận tìm một chút, xem có phát hiện gì không?."

"Khẩu vị của tiểu cô nương này thật nặng!" Tiểu Kiều nhìn thấy vách tường phòng khách dán đầy áp phích, đều là một số ban nhạc mang phong cách kỳ dị ở nước ngoài. Phong cách của poster đều tương đối cực đoan, có xương trắng cùng máu chảy ròng ròng. Còn có cơ thể bị tàn phá, đầu bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng.

Theo tôi âm nhạc như vậy chỉ đơn giản là không phải là âm nhạc thực thụ, chỉ đơn giản là rác. Lời bài hát liên quan đến cái chết, lạm dụng, rối loạn tâm thần, phân chia nhân cách, khủng hoảng đạo đức, v.v. Nhìn chung phản ánh mặt tối của xã hội loài người, vì vậy bản thân âm nhạc này cũng có vẻ tối tăm và xấu xí, giống như xác chết phát ra mùi hôi thối.

Điền Tiểu Khả bề ngoài thoạt nhìn rất an tĩnh, thế nhưng lại thích loại âm nhạc cực đoan này. Nói chung, những người thích loại âm nhạc này rất áp lực bên trong, có rất nhiều cảm xúc áp lực bên trong cần phải được tiết lộ.

Tiểu Kiều lấy điện thoại ra, chụp lại áp phích trên tường.

Tôi đi tới trước cửa sổ, xốc rèm cửa sổ thật dày, vẫn như cũ không có ánh sáng chiếu vào, cửa sổ bị ván gỗ đóng chặt. Nhìn vào dấu vết trên thành cửa chắc hẳn đã trong một thời gian dài, bề mặt của đinh sắt đã rỉ sét.

Trong phòng thu dọn rất sạch sẽ, không vết bẩn , đồ đạc sắp xếp cũng rất chỉnh tề.

Tôi đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, đèn phòng khách lúc sáng lúc tối lóe lên. Trong ánh sáng lập lòe tôi thấy một người đàn ông trong phòng ngủ, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào tôi!

"Có người!" Tôi phát ra một tiếng kinh hô, xông lên phía trước để cho Tiểu Kiều có thời gian đi ra ngoài báo cảnh sát.

Đèn trong phòng khách không lóe lên nữa mà hoàn toàn tắt, trong bóng tối Tiểu Kiều kêu lên: "Tình huống gì vậy?"

Tôi nhào vào không trung, nặng nề ngã trên mặt đất, hai tay sờ loạn chung quanh, cái gì cũng không sờ được. Trái tim tôi treo lên và cảm thấy rằng có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối. Lông tơ cùng mồ hôi trên người thoáng cái dựng lên, phía sau cổ bốc lên khí lạnh.