Editor: Bộ Yến Tử
Lưu Đồng mơ hồ cảm giác được Nguyên Vũ đế sẽ ở cung yến lần này nâng lên việc tứ hôn và chỉ hôn, cho nên không muốn Thường Nhuận Chi đi.
Sau khi Thụy Vương biết ý đồ của hắn, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
"Tiểu Cửu, thời điểm yến trăm ngày của Thế tử ở phủ Thái tử, ta đã nói cái gì với đệ, đệ quên rồi sao?"
Ngữ khí Thụy Vương có chút nghiêm khắc, Lưu Đồng giật mình, thấp giọng nói: "Nhuận Chi có thai, đệ sợ nàng..."
"Sợ nàng cái gì?" Giọng nói Thụy Vương trở nên lạnh lùng: "Nếu phụ hoàng thật sự điểm trọng yếu nữ nhân cho đệ, nàng đường đường là Hoàng tử phi, chủ mẫu một phủ, loại việc ở hậu viện giao cho người đứng đầu một nhà như đệ ra mặt giải quyết, chính là đối tốt với nàng sao? Người khác nói sau lưng dễ nghe lắm sao?"
Lưu Đồng nghẹn họng: "Vậy thì có quan hệ gì, phu thê đệ sống chung qua ngày, người khác nói cái gì, đệ mới không thèm để ý."
"Đệ chính là chiêm trước không để ý sau." Thụy Vương nói: "Nếu như thanh danh nàng hỏng rồi, đối với các đệ có lợi sao? Người khác thiết kế một chút, hoàng gia cũng có thể hưu thê!"
Lưu Đồng "Bá" nhìn về phía Thụy Vương: "Ngũ ca, huynh nói bậy cái gì đó!"
"Ta chỉ nhắc nhở đệ." Thụy Vương nói: "Nếu không muốn có người cắm | nhập vào giữa phu thê đệ, vậy đệ nên để chính nàng ra mặt, đánh mất ý niệm của phụ hoàng, đánh bật『Nhân tuyển Trắc phi』, mà không phải đệ một mình sốt ruột vội vàng hoảng đỉnh ở phía trước."
Lưu Đồng không nói.
Thụy Vương mắt lạnh nhìn, cuối cùng không đành lòng, thở dài, giọng điệu mềm lại: "Đệ ra mặt, nhân gia sẽ nói đệ sợ vợ, sẽ nói nàng ghen tị, người khác coi thường đệ cũng xem thường nàng. Còn khi nàng ra mặt, mặc dù trong lòng đại gia như cũ sẽ nói thầm nàng cường thế, lại không thể không nói nàng có quyết đoán, có năng lực có bản lĩnh. Nếu như nàng thành công ngăn cản người mới vào phủ, đại gia còn có thể khen ngợi nàng một câu không hổ là con dâu hoàng gia. Tự đệ ngẫm lại đi, đến cùng cái gì mới tốt với nàng."
Lưu Đồng đã hiểu rõ ý tứ Thụy Vương, nhưng vẫn không đành lòng: "Ngũ ca, hiện tại Nhuận Chi nàng có thai, nếu có sai lầm gì..."
Thụy Vương đỡ trán thở dài: "Tiểu Cửu, nhìn tính tình Cửu đệ muội mềm mại, nhưng nàng thật sự dễ khi dễ sao? Đệ không tin nàng có thể bãi bình việc này? Lúc trước tân hôn hai người, chuyện phụ hoàng bị nàng nói một câu á khẩu không trả lời được đệ đã quên sao? Nữ quan trong phủ của đệ, không phải nàng ta cũng bị đánh bật ra à?"
"Đệ..." Lời Thụy Vương hỏi khiến Lưu Đồng á khẩu không trả lời được.
Hắn không muốn Thường Nhuận Chi nghĩ nhiều, lo lắng nhiều. Hắn cưới nàng, cũng chỉ muốn nàng cả đời áo cơm không lo, thư thái khoái hoạt...
Nếu người nàng gả không phải là hắn, mà là một người có thân phận khác địa vị bình thường, nói vậy Nhuận Chi cũng sẽ không phải chịu cái gọi là "Nàng nên chịu" khổ này.
Truy cứu nền tảng, bất quá bởi vì phu quân của nàng là hắn, mà hắn, là một Hoàng tử thân bất do kỷ.
Khiến nàng bị người ta gây khó xử, không phải người khác mà là hắn...
Những lời mà Thụy Vương nói, trên đường hồi phủ Hoàng tử Lưu Đồng đã lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu.
Thường Nhuận Chi sát ngôn quan sắc, tự nhiên biết hắn gặp việc khó.
Nàng còn chưa có mở miệng hỏi, Lưu Đồng đã tự mình nhất nhất thẳng thắn thành khẩn.
Cuối cùng hắn nói: "Nhuận Chi, lời Ngũ ca nói ta cảm thấy quả thật có đạo lý, nhưng mà ta không muốn để nàng đi đối mặt việc này."
Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Nếu không phải bởi vì ta, nàng căn bản không cần vì chuyện như vậy phiền lòng. Nếu lúc trước ta không đi cầu Quý phi nương nương hỗ trợ, nhường phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, hiện tại..."
"Nói cái gì vậy." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ xoa xoa mặt hắn, nhìn hắn cười nói: "Thϊếp đã là thê tử của chàng, hiện tại chàng xấu xa muốn không nhận sao?"
Lưu Đồng buồn cười: "Ta không có."
"Vậy chàng nói này làm gì." Thường Nhuận Chi hừ nhẹ.
Băn khoăn của Lưu Đồng nàng đều biết, nhưng giống như Thụy Vương nói, nàng chiếm danh vọng Cửu Hoàng tử phi, thì không thể chỉ hưởng thụ địa vị mang đến tài phú và tiện lợi cho nàng.
Mặc dù nàng không thừa nhận, trượng phu mạc danh kỳ diệu đào hoa nhất định muốn thê tử đến chắn.
Nhưng có thái độ của Lưu Đồng, như vậy đủ rồi.
"Cung yến, thϊếp đi cùng chàng." Thường Nhuận Chi ôn nhu nói với Lưu Đồng: "Chàng phải nhớ, phu thê nhất thể."
Lưu Đồng mím môi đang muốn nói chuyện, Thường Nhuận Chi đưa tay ngăn hắn lại: "Đến cùng thì thϊếp cũng là con dâu của hoàng thượng, khi đối mặt với chàng có lẽ hoàng thượng sẽ giận, nhưng thϊếp là một thai phụ, hoàng thượng cũng sẽ không theo thϊếp đánh mất mặt mũi được. Còn nữa, thọ yến của Quý phi nương nương, không đi cũng không tốt."
Thường Nhuận Chi thuyết phục Lưu Đồng, đến cung yến ngày ấy, mặc đổi mới hoàn toàn, tiến cung hạ thọ Quý phi.
Quý phi nương nương trước sau như một thân thiết ôn hòa, do hôm nay bà ta là chủ nhân, cho nên ngồi ở trên, tam phi Hiền, Đức, Thục hơi dựa vào phía sau.
Mặt Tĩnh phi âm trầm, thường thường sẽ liếc bóng lưng Hiền phi cho một ánh mắt xem thường.
Bà ta luôn luôn nhận định, vị trí Hiền phi trong tứ phi nhất định là do bà ta lên nắm giữ, ai biết đột nhiên bật ra một Hiển tần be bờ đắp nước, bỗng chốc trở thành Hiền phi.
Từ trước chỉ có thể là tần phi thấp bé hơn bà ta ở thiên điện, thế nhưng có một ngày lướt qua bà ta!
Còn bà ta, trên phân vị đã không so được với nhân gia, ngay cả nhi tử cũng không hơn được!
Thanh danh Thụy Vương lên cao, Chúc Vương lại nhàn rỗi ở nhà, thái y nói cái gì, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức?
Nhi tử bà ta hảo hảo, dáng người khôi ngô, giọng nhi vang vọng, chỉ là chút bệnh nhẹ thôi mà? Tĩnh dưỡng sinh tức cái gì chứ!
Còn có việc Duyện Châu lần trước, nếu không có Thụy Vương làm rối, cũng sẽ không thể làm cho con đường an bài về sau của nhi tử bà ta bị hủy.
Buồn cười, quả thực buồn cười!
Tính tình Chúc Vương có bao nhiêu điểm truyền thừa từ Tĩnh phi, chẳng qua so với Chúc Vương, Tĩnh phi làm việc bất động thanh sắc nhiều hơn, bằng không cũng sẽ không thể có được phong hào "Tĩnh".
Chính là bà ta ở mặt ngoài dịu ngoan, lại tàn nhẫn từ trong khung xương.
Đối với bà ta mà nói, bây giờ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt không phải người khác, chính là mẫu tử Thụy Vương.
Nhất là đang nhìn Hiền phi cùng hai phi Đức, Thục nói nói cười cười, ngôn ngữ cùng Quý phi lui tới có chút rất quen, cổ oán khí này càng thêm mãnh liệt.
Cái này, đều phải là của bà ta! Đều hẳn là của bà ta!
Hiền phi dường như có chút dự cảm, nhìn trở lại, lại không nhìn ra cái gì.
Quý phi ngồi ở trên cũng như có đăm chiêu, ngầm nhìn Tĩnh phi một mắt.
Nghĩ đến sắp muốn tuyên bố sự tình, Quý phi không khỏi thở dài.
Tranh đấu giữa các lão nhân còn chưa kết thúc, lại có phồn hoa kia, ở thâm cung lại thêm khó khăn.
Thọ yến tiến hành đến một nửa, Nguyên Vũ đế dùng một ánh mắt với Quý phi, Quý phi liền biết thời cơ để thanh âm lễ nhạc dần dần nhỏ lại, cười nói với Nguyên Vũ đế: "Gần đây nô tì cân nhắc một chuyện, thừa dịp hôm nay là sinh nhật nô tì, ngược lại không ngại nói ra nhường bệ hạ châm chước."
"Hửm?" Nguyên Vũ đế hợp với tình hình cười nói: "Quý phi muốn nói cái gì? Nói chủ ý ra thử xem."
Quý phi nhân tiện nói: "Nô tì nhìn, tỷ muội trong cung đều nhìn quen mắt, sợ bệ hạ nhìn chán. Vừa vặn không phải lúc trước bệ hạ nói, nhóm Hoàng tôn dưới gối các vị Vương gia và Hoàng tử có vẻ ít sao? Vừa vặn, thừa dịp này tuyển chút tú nữ tiến cung, vừa tới, có thể làm phong phú hậu cung của bệ hạ, thứ hai, cũng tốt vì các Vương gia và Hoàng tử khai cành tán diệp, kéo con nối dòng. Bệ hạ nghĩ như thế nào?"
Vốn dĩ đó chính là ý của Nguyên Vũ đế, đương nhiên ông ta vui tươi hớn hở hạm, nhân tiện điểm mấy con trai ở giữa đánh yểm trợ: "Nói là, giống Tiểu Lục, Tiểu Cửu còn có Thập Nhị, đều còn chưa có một tử nửa nữ, nên thêm người."